Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1561 - Chương 1562: Không Thể Cứu

Chương 1562: Không Thể Cứu

Nhưng ngay sau đó, cả người hắn ta lại hãm xuống sâu hơn.

- Như vậy không được, phía dưới, phía dưới còn có lệ quỷ túm lấy tôi…

La Tố Nhất hoảng hốt kêu to, nhưng còn chưa nói xong, cả người liền chìm xuống, chỉ để lộ mỗi cái ót.

Có vẻ như Dương Gian đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra, bàn tay màu đen kia của hắn lập tức mò dọc theo cánh tay của La Tố Nhất, mò xuống phía dưới bùn đất.

Bàn tay quỷ của hắn muốn áp chế lệ quỷ, thì phải tiếp xúc được với quỷ.

Đây chính là thiếu sót của bàn tay quỷ. Bởi vì nếu bàn tay quỷ của hắn không thể tiếp xúc với lệ quỷ, nó sẽ không thể áp chế.

Nhưng ngay khi hắn mò tay xuống dưới, hắn không còn sờ thấy thân thể bị vùi sâu dưới đất của La Tố Nhất nữa, mà toàn bộ đều là bùn đất.

Nhìn qua thì thấy thân thể của La Tố Nhất bị chìm xuống dưới đất, nhưng thực tế không phải như vậy.

Ở bên trong quỷ vực, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đồng thời trước giờ Dương Gian cũng chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như thế này bao giờ.

Tôn Thụy trầm giọng nói:

- Vô dụng thôi, không thể cứu được nữa.

- Tốc độ chôn vùi quá nhanh, khiến cho chúng ta không có thời gian để phản ứng lại. Nếu sớm biết đến, chúng ta có thể chém đứt hai chân của hắn ta, như vậy có lẽ sẽ cứu được. Nhưng hiện tại chúng ta cũng không thể cắt bỏ toàn bộ mọi thứ từ phần ót trở xuống được.

- Là do tôi ra tay không đủ quyết đoán. Vốn tôi cứ tưởng là La Tố Nhất sẽ chống đỡ được một hiệp. Dù tồi tệ nhất cũng sẽ cầm cự được một chút. Bởi vì một khi tôi ra tay trước, La Tố Nhất sẽ cho rằng tôi đang muốn giết chết hắn ta. Đến lúc đó việc mà hắn ta làm sẽ là đối phó với tôi, đồng thời coi nhẹ việc tập kích của lệ quỷ. Cho nên tôi định nhắc nhở hắn ta một câu, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa còn diễn ra cực kỳ nhanh.

Dương Gian cảm thấy đây là sai lầm của hắn.

Không ai ngờ được, một vị ngự quỷ nhân đang sống sờ sờ, mới té một phát đã biến mất tiêu.

Dường như Lâm Lạc Mai ở bên cạnh không muốn nhìn thấy La Tố Nhất biến mất. Tâm tình của cô ta có chút mất khống chế, vội vàng quỳ xuống đất, dùng tay đào bóc lớp đất tơi xốp kia. Giống như cô ta muốn móc La Tố Nhất ra vậy.

Nhưng khi đào xuống, phía dưới không hề có cái gì.

Ở dưới đó không hề có thi thể của La Tố Nhất.

Tôn Thụy chỉ nhìn một cái, không hề can ngăn hay khuyên giải, chỉ lạnh nhạt nói:

- Đội trưởng Dương, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao cậu lại dự đoán được là La Tố Nhất sẽ bị quỷ tập kích?

Mặc dù cách nói chuyện của y có chút lạnh nhạt, hờ hững, nhưng tay lại không thể tự chủ mà nắm chặt cây gậy.

Biểu hiện này chứng tỏ y đang khẩn trương cùng bất an.

Bởi vì, nếu vừa nãy người bị tập kích là y, chắc chắn y cũng sẽ xong đời.

Chứng kiến La Tố Nhất đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất, khiến cho lòng mấy người ở đây giống như bị một tảng đá nặng đè nén, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Bởi vì giờ khắc này, mọi người đã bắt đầu ý thức được sự khủng bố của con lệ quỷ này có chút nằm ngoài tưởng tượng.

Khi bị lệ quỷ để mắt đến, là một ngự quỷ nhân, nhưng ngay cả phản kháng La Tố Nhất cũng không thể làm được. Chưa kịp làm gì hắn ta đã bị quỷ xử lý. Toàn bộ quá trình diễn ra quá ngắn ngủi, cũng rất nhanh chóng. Có thể nói hắn ta là ngự quỷ nhân, nhưng chẳng khác gì người bình thường.

Lâm Lạc Mai vẫn còn đang cố gắng đào đất, dường như còn muốn móc La Tố Nhất ra.

Nhưng Dương Gian và những người khác đều biết, hành động đó là vô ích.

La Tố Nhất cũng không bị chôn ở phía dưới đó, mà đã bị lệ quỷ kéo vào một chỗ không biết nào đó.

Còn về chỗ không biết kia là chỗ này thì không có một ai biết. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến được cảnh tượng này, chưa từng có kinh nghiệm trước đó.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Việc La Tố Nhất bị tập kích cũng không phải là không có dấu hiệu. Vừa nãy tiếng đinh đinh kia chính là dấu hiệu cho thấy lệ quỷ đã để mắt đến hắn ta. Lúc trước tôi muốn nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn của âm thanh là vì lo lắng điều này. Ở bên trong chuyện linh dị, bất cứ âm thanh hay động tĩnh đều là một loại dấu hiệu.

- Mà thực tế, suy đoán của tôi hoàn toàn chính xác. Không phải cậu muốn hỏi vì sao tôi lại biết trước được rằng La Tố Nhất sẽ bị quỷ tập kích sao? Đây chính là dấu hiệu.

Hắn quay đầu chỉ vào tấm bia của ngôi mộ trước mắt.

Tấm bia này chỉ mới được dựng lên, còn trước đó hình như không hề có.

Tôn Thụy khập khiễng đi qua, y cúi đầu xem xét, sau đó sắc mặt y lập tức biến đổi.

Bởi vì trên tấm kia có khắc một hàng chữ xiêu vẹo, nhưng khá quen thuộc: La Tố Nhất.

Trên mấy chữ này vẫn còn đang nhuốm máu, đồng thời không ngừng chảy xuống phía dưới, lưu lại từng vệt máu, khiến cho tấm bia trở nên cực kỳ quỷ dị.

Tôn Thụy lập tức phản ứng lại.

- Tiếng đinh đinh vừa rồi chính là âm thanh tạo ra do con quỷ khắc lên tấm bia?

Dương Gian nói:

- Hẳn là như vậy. Ở phía trên tấm bia mộ xuất hiện tên của La Tố Nhất, cậu cũng biết nó có nghĩa là gì rồi đúng không?

Tôn Thụy lại hỏi:

- Vừa nãy cậu có nhìn thấy con quỷ khắc tên không?

Dương Gian nói:

- Vừa nãy, khi tôi chạy đến đây đã chậm mất một nhịp, tiếng khắc đã ngừng, con quỷ kia đã khắc xong tên của La Tố Nhất và lập tức biến mất. Nếu tôi có thể đến sớm hơn chừng ba giây chắc có thể nhìn thấy nó.

Tôn Thụy nhìn chằm chằm vào tấm bia:

- Hành động của đội trưởng Dương cũng đã coi là cực kỳ nhanh rồi. Nếu là chúng tôi, có lẽ đã chủ động tránh né chỗ này rồi. Đến lúc đó, chẳng những La Tố Nhất sẽ chết, mà chúng tôi còn không thể đoán được tiếng đinh đinh kia là cái gì. Kể từ đó, dù toàn bộ người ở đây có chết sạch, chúng tôi cũng không thể đoán ra được nguyên nhân.

- Vừa nãy đúng là đáng tiếc, ai bảo chữ cuối cùng trong tên La Tố Nhất của hắn ta có quá ít nét. Nếu có thêm một vài nét, có lẽ con quỷ kia sẽ không thể nào khắc xong tên hắn ta nhanh như vậy được. Hiện tại quỷ đã biến mất, nói cách khác, lần xuất hiện sau chính là lần tiếp theo con quỷ giết người. Khi đó khả năng cao trong chúng ta sẽ có thêm người chết.

Bình Luận (0)
Comment