Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1560 - Chương 1561: La Tố Nhất Nguy Hiểm

Chương 1561: La Tố Nhất Nguy Hiểm

Sắc mặt Dương Gian đột nhiên thay đổi, bởi vì ngay lúc này, ở phía trước mặt của hắn là một ngôi mộ.

Vị trí phát ra âm thanh lúc này chính là chỗ này.

Nhưng hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không có người, không có quỷ, xung quanh cũng hoàn toàn trống rỗng, không tồn tại vật thể nào.

"Đã đến chậm một bước? Hay là do vì mình đến gần nên con quỷ kia đã rời đi trong nháy mắt… Dù sao chỗ này cũng là quỷ vực của nó."

Dương Gian khẽ quan sát xung quanh bốn phía.

Sau đó hắn vội vàng thu hồi ánh mắt.

Dồn lực chú ý vào khối bia của một ngôi mộ cũ vừa mới dựng lên cách đây không lâu.

Chất liệu của tấm bia rất bình thường, không có gì kỳ quái cả.

Tuy nhiên, ở trên tấm bia này lại có mấy chữ, dường như chúng chỉ vừa mới được khắc. Những chữ này xiêu xiêu vẹo vẹo, không được thẳng hàng. Mỗi một nét chữ đều dính sơn màu đỏ đậm, không, thứ này hẳn không phải sơn, mà là máu. Từ trên xuống dưới, mỗi một nét khắc đều dính máu màu đỏ đậm.

Ngoài ra, nếu nhìn một cách cẩn thận, hắn có thể nhìn ra được hàng chữ ở trên tấm bia: La Tố Nhất.

Bởi vì chữ khắc là chữ phồn thể, công thêm người khắc không được chuyên nghiệp nên trông nó xiêu vẹo, đồng thời còn bị máu tươi chảy loạn nên trong lúc nhất thời Dương Gian không nhận ra được.

Tuy nhiên, ngay khi nhận ra được ý nghĩa của hàng chữ này, Dương Gian đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn vừa mới chạy đến.

Ngay lúc này.

Bốn người Tôn Thụy, Lý Dương, La Tố Nhất và Lâm Lạc Mai đang nhanh chóng tiến về phía này.

- Đội trưởng Dương, tình hình thế nào rồi? Âm thanh kia đã dừng, chẳng lẽ cậu đã áp chế được con quỷ kia rồi sao?

Tôn Thụy xách gậy đi ở phía trước, mặc dù chân y không được linh hoạt, nhưng hành động lại không hề chậm một chút nào.

Dương Gian không nói gì, mà nhìn chằm vào vào La Tố Nhất ở phía sau.

Nếu hắn đoán không sai thì âm thanh vừa rồi là do có một con quỷ ngồi khắc chữ lên tấm bia mộ này tạo ra.

Nhưng hiện tại chữ trên tấm bia đã được khắc xong, là tên của La Tố Nhất.

Nếu đây chính là phương thức tập kích của lệ quỷ, như vậy hiện tại La Tố Nhất sẽ phải đối mặt với nguy hiểm.

- Dương Gian, ánh mắt này của cậu là có ý gì? Làm sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì vô cùng nghiêm trọng hay sao?

La Tố Nhất cảm nhận được ánh mắt ngưng trọng của Dương Gian thì không khỏi cảm thấy bất an.

Hắn ta vội vàng đi đến, nhưng luôn có cảm giác gì đó không đúng.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, La Tố Nhất đột nhiên đạp hụt, trực tiếp rơi vào trong bùn đất. Không những vậy, hắn ta còn bị lún rất sâu, vừa rơi xuống đã bị chôn quá đầu gối.

Hắn ta hơi lảo đảo, sau đó trực tiếp ngã xuống đất. Thấy thế hắn ta lại vội vàng đưa tay ra chống đỡ thân thể một cách vô ý thức.

Nhưng khi hai tay hắn ta vừa mới tiếp xúc với mặt đất, nó lại đột nhiên thụt sâu xuống, thiếu chút nữa khiến cho hắn ta cạp phải bùn đất.

- CMN, đúng là xui xẻo, ai lại đi đào một cái hố ở chỗ này…

La Tố Nhất mắng to một tiếng, nhưng còn chưa nói xong, sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi, một cỗ hoảng sợ lập tức trào ra.

Hắn ta cảm giác được tay chân đang ở trong bùn đất đang bị thứ gì đó nắm lấy.

Hắn ta có thể cảm nhận được thứ đang túm lấy chính là một bàn tay băng lãnh, cứng ngắc như của người chết.

"Không phải sụp hố, mà chính mình bị lệ quỷ tập kích."

Trong nháy mắt, La Tố Nhất kịp thời phản ứng lại. Hắn ta muốn phản kháng, tránh thoát sự trói buộc của lệ quỷ.

Nhưng điều khiến cho hắn ta cảm thấy kinh dị chính là, toàn bộ lệ quỷ trong người đều bị áp chế.

Không, không phải bị áp chế, mà dường như chúng đang bị rút ra.

Ngoài thân thể ra, dường như phần đất vừa đen vừa bẩn này còn muốn cả lệ quỷ trong người của hắn ta nữa. Nó muốn chôn sống cả hai.

Lúc này hắn ta có cảm giác giống như một người bình thường rơi vào trong đầm lầy, không thể giãy dụa, càng giãy dụa thì càng nhanh chìm.

- Mau, mau cứu tôi với.

La Tố Nhất rống to, sợ hãi cầu xin sự giúp đỡ.

Người đầu tiên phản ứng lại là Lâm Lạc Mai ở bên cạnh. Cô ta lập tức mở miệng nói chuyện, phát ra âm thanh bén nhọn và quái dị, giống như giọng nói của ác quỷ, khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi. Giọng nói này và bề ngoài khả ái của cô ta đúng là khác nhau một trời một vực.

- Buông hắn ta ra.

Lệ quỷ mở miệng nói chuyện, kèm theo một loại lực lượng quỷ dị không thể nào hiểu được.

Âm thanh này của cô ta có thể quấy nhiễu hành động của lệ quỷ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, thậm chí có thể mệnh lệnh cho một con quỷ nào đó trong vài giây đồng hồ.

Ở trong chuyện linh dị, tại những thời khắc mấu chốt, năng lực này có thể là một cọng cỏ cứu mạng.

Nhưng khi giọng nói của quỷ vừa mới xuất hiện và đụng vào lớp bùn đất, nó lập tức biến mất không chút dấu vết.

Lâm Lạc Mai vừa mới mở miệng đã phải khép lại. Cô ta cảm thấy trong miệng có mùi chát chúa và hôi thối, giống như vừa ăn phải bùn đất vậy.

Cô ta lập tức tỏ ra hoảng hốt.

Mặc dù trước kia cô ta từng gặp phải trường hợp tương tự, nhưng chưa có lần nào đặc biệt như lần này.

"Mình nên làm gì bây giờ?"

Trong lúc kinh hoàng, cô ta không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhưng đúng lúc này, Dương Gian đột nhiên xông đến, túm lấy lưng của La Tố Nhất định kéo hắn ta lên.

Sau đó trên người La Tố Nhất xuất hiện tiếng xé rách của da thịt và xương cốt bị gãy.

Thân thể của La Tố Nhất sắp sửa bị Dương Gian xé rách, nhưng người hắn ta vẫn dính chặt với mặt đất. Đồng thời còn đang chìm xuống dần dần.

Đau đớn khiến hắn ta phải la hét thảm thiết.

"Bàn tay quỷ không thể nào hình thành áp chế…"

Bàn tay màu đen kia của Dương Gian chỉ bộc phát năng lực tạo ra khí lực vượt xa người bình thường, còn năng lực áp chế của nó không hề có tác dụng.

- Chết tiệt.

Đến lúc này Tôn Thụy mới kịp phản ứng, y vội vàng giơ chân đá vào thân thể của La Tố Nhất.

Nhờ cú đá này mà thân thể của La Tố Nhất rời lên một chút, dường như sắp sửa rời khỏi mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment