Di chuyển ở bên trong một bãi tha ma tối tăm, yên tĩnh vốn đã là một việc khiến cho người ta rất dễ cảm thấy hoảng sợ và bất an.
Hơn nữa bãi tha ma này còn nằm ở bên trong quỷ vực.
Bất kỳ ai đều biết, ở bên trong quỷ vực chắc chắn sẽ có quỷ. Nhưng khi chứng kiến một đống mồ mả ở xung quanh, bọn họ cảm thấy bản thân sẽ không cần thiết phải ngạc nhiên khi có lệ quỷ xuất hiện. Đồng thời bọn họ cũng chỉ biết hi vọng vào việc con quỷ xuất hiện sẽ không quá khủng bố và bản thân vẫn có thể đối phó được. Còn nếu gặp phải loại lệ quỷ mà bọn họ không đối phó được, vậy thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Không cẩn thận là sẽ chết người chứ chả chơi người.
Cái gọi là chết người ở đây không phải là người bình thường chết, mà là ngự quỷ nhân.
- Chị, em đi không nổi nữa.
Ở phía cuối cùng của đội ngũ, một người thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, cả người đều đang run rẩy, đổ đầy mồ hôi lạnh. Việc phải di chuyển ở trong bãi tha ma như này khiến cho cậu bé tốn quá nhiều sức lực.
Còn con gái của Lưu Nguyên, Lưu Hân Duyệt cũng mới hơn hai mươi tuổi một tý. Mặc dù cô ta đã trưởng thành, nhưng khi phải đối mặt với tình cảnh như vậy, sự sợ hãi ở trong lòng cô ta cũng không ít hơn người em trai một chút nào.
Thứ duy nhất khiến cho cô ta có thể chống đỡ đến hiện giờ chính là trách nhiệm chiếu cô người em trai.
Nếu ngay cả bản thân cô ta cũng chống không nổi, vậy em trai cô ta phải làm sao đây?
- Em cứ yên tâm đi, thả lỏng một chút, không có việc gì đâu. Chúng ta chỉ cần đi theo bọn họ là được.
Trong giọng nói của Lưu Hân Duyệt có chút run rẩy. Vừa nói cô ta vừa nhìn về phía nhóm người đang đi phía trước, nhất là người có tên Dương Gian kia.
Mặc dù cô ta không biết chuyện này là gì, nhưng điều đó không có nghĩa cô ta là một người ngu ngốc.
Người thanh niên tên Dương Gian này mới là người quan trọng nhất. Đồng thời hắn đã nói là làm. Cho dù là người nổ súng bậy bạ, hay đám người định cướp quan tài của bà nội cô ta đều không thể không nghe lời hắn.
Còn vì sao lại như vậy thì Lưu Hân Duyệt không biết.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, người duy nhất mà cô ta có thể cầu cứu cũng chính là người thanh niên này.
Nhưng lúc này không có một ai trong đám người để ý đến ý nghĩ của hai người bình thường đằng sau. Đồng thời bọn họ cũng không thèm quan tâm xem liệu hai người kia có sợ hãi hay hoảng sợ gì đó không. Bởi vì lúc này, ở trong bãi tha ma xuất hiện từng âm thanh khá thanh thúy liên tục vang vọng.
Âm thanh này giống như đang có người nào đó dùng công cụ để đục lên tấm bia, dường như người này đang muốn khắc chữ trên bia mộ thì phải.
Ở trong chỗ như này chẳng lẽ còn có người khác đang sửa chữa phần mộ hay sao vậy?
Nếu như có, người này là người sống hay sao?
Những tính đinh đinh đang đang truyền đến tai mỗi người rất rõ. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người ở đây đều trầm mặc. Thậm chí một vài người còn cảm thấy dựng tóc gáy, cả người cứng đờ.
Quỷ?
Trong đầu tất cả mọi người ở đây đều toát ra một ý nghĩ như vậy.
Ngay lập tức, bốn người Tôn Thụy, Lý Dương, La Tố Nhất cùng Lâm Lạc Mai đồng loạt nhìn về phía Dương Gian.
Ở trong tình cảnh như vậy hắn định làm thế nào đây?
Nhưng, khiến cho đám người cảm thấy kinh ngạc chính là, lúc này Dương Gian đột nhiên dừng lại, khẽ nhíu mày. Dường như hắn đang suy tư, lại giống như đang cân nhắc chuyện gì đó. Ngay sau đó hắn đưa ra một quyết định, hoặc nói là hắn lựa chọn. Hắn không muốn quan sát tình hình một cách cẩn thận, cũng không bỏ chạy, mà đột nhiên chạy về phía trước.
Đúng.
Không một ai nhìn nhầm cả.
Vậy mà Dương Gian lại chạy về phía phát ra âm thanh.
Sắc mặt Tôn Thụy khẽ đổi, vội vàng hô.
- Đội trưởng Dương, bình tĩnh lại một chút.
Ở phía trước vang lên câu nói của Dương Gian.
- Thật ra gặp phải quỷ cũng có thể là một chuyện tốt. Chúng ta có thể xử lý nó, không cho nó có cơ hội để giết người. Ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ gì nó chứ?
Ở trong nhóm của bọn họ có rất nhiều ngự quỷ nhân.
Chỉ cần không đụng phải chuyện linh dị khó giải như Cảnh sát quỷ, thì bọn họ đều có vốn liếng để liều mạng với lệ quỷ.
Nếu thắng, vậy chuyện lần này sẽ kết thúc.
"Lá gan của tên này vẫn lớn như vậy."
La Tố Nhất nhìn thấy cảnh tượng như liền trợn tròn hai mắt.
Nhớ lần trước, hắn ta và Dương Gian cùng trải qua chuyện linh dị ở khách sạn Caesar. Biểu hiện của Dương Gian cũng như thế này, dẫn theo Hùng Văn Văn xông thẳng vào trong, không hề có một chút do dự.
Dương Gian đã mở mắt quỷ, hắn đang quan sát bốn phía, đồng thời chạy nhanh về phía trước. Một lát sau, hắn đã lách qua hai ba ngôi mộ, chạy về phía phát ra âm thanh quỷ dị kia.
Dưới sự hành động cấp tốc của hắn, khoảng cách với chỗ phát ra tiếng đục càng ngày càng gần.
"Nó ở ngay phía trước."
Hắn đẩy nhanh tốc độ, với ý đồ tìm kiếm con quỷ bên trong bãi tha ma.
Thời điểm tiếp xúc trực tiếp với quỷ là thời điểm nguy hiểm nhất. Vì vậy Dương Gian cố giữ vững tỉnh táo, chuẩn bị để ứng phó đối với bất kỳ trường hợp nào.
"Chỉ cần đi vòng qua ngôi mộ trước mặt là có thể nhìn thấy nó."
Hắn đã cách nơi phát ra âm thanh rất gần, chỉ còn khoảng chừng mấy mét. Nhưng bởi vì tầm nhìn bị che chắn, nên hắn không thể dùng mắt quỷ để thăm dò. Vì thế hắn chỉ còn cách lại gần để quan sát trực tiếp.
- Đội trưởng Dương, đừng có xúc động, tỉnh táo một chút.
Sau lưng truyền đến âm thanh của Tôn Thụy, y muốn ngăn cản Dương Gian vì cảm thấy hành động tiếp cận vị trí phát ra âm thanh của hắn quá lỗ mãng.
Nếu lỡ bị quỷ để mắt đến, hoặc phát động quy luật giết người, vậy chuyện này sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Nói không chừng nó còn khiến cho cục diện quỷ dị, còn chưa được khống chế này trở nên biến hóa khôn lường hơn.
Ngay khi Dương Gian vừa lách qua ngôi một cuối cùng, vốn dĩ tiếng đục bia đang vang vọng đột nhiên im bặt.
Không một chút dấu hiệu, cũng không có bất kỳ sự dị thường nào, âm thanh cứ thế mà biến mất không một chút dấu vết.