Nếu không phải còn có mấy ngự quỷ nhân như bọn họ ở đây để chống đỡ, thì có lẽ bọn họ đã bỏ chạy từ lâu. Sau đó dù bọn họ không bỏ chạy thì chắc chắn sẽ không dám đi đào mộ.
Tôn Thụy hỏi.
- Cho nên, đội trưởng Dương quyết định của cậu là… Đào mộ?
Từ trước đến nay, phong cách làm việc của Dương Gian đều cực kỳ quyết đoán. Hắn sẽ không do dự quá lâu, vì vậy lập tức nói:
- Đào.
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào mấy người thủ hạ của diễn đàn Linh dị.
- Mấy người diễn đàn Linh dị các cậu còn cần tôi mời hay sao vậy?
Sắc mặt của sáu bảy người này đều trở nên cực kỳ khó coi.
Người quản lý của bọn họ là La Tố Nhất đã chết.
Tình hình chỗ này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Có một người trong nhóm tỏ ra hơi do dự, sau đó nói:
- Đội trưởng Dương, chúng tôi không thuộc sự quản lý của ngài. Vì thế chúng tôi có đào hay không không phải do ngài nói mà được. Chuyện này vẫn nên để cho quản lý Lâm…
“Đoàng!”
Người kia còn chưa nói xong, trong bãi tha ma đột nhiên xuất hiện tiếng súng.
Đầu người kia đột nhiên nở hoa, chết ngay tại chỗ.
Chết, có người chết?
Lưu Hân Duyệt, con gái của Lưu Nguyên ở gần đó bị máu bắn trúng. Cô ta lập tức sợ hãi, trợn tròn hai mắt, cả người giống như bị dọa sợ, tỏ ra mờ mịt cùng luống cuống.
- Mấy người không nghe được câu nói lúc trước của tôi à? Vừa nãy tôi đã nói rất rõ, con quỷ ở trong chỗ này có lẽ sẽ nghe trộm tên của mỗi người thông qua cuộc nói chuyện giữa chúng ta, từ đó khắc tên lên bia mộ. Vậy mà mấy người còn dám nói tên của tôi?
Dương Gian lạnh lùng nhìn bọn họ, từ từ hạ cánh tay cầm súng.
- Nếu mấy người muốn ngăn cản, hại chết người chúng tôi, tôi sẽ đích thân làm thịt mấy người.
Những người khác lập tức tỏ ra kinh hãi.
Đến lúc này bọn họ mới cảm nhận được sự tàn khốc và vô tình của mắt quỷ Dương Gian. Trước đó bọn họ còn tưởng hắn chỉ có cái danh mà thôi, còn ở trong thành phố Đại Hải hắn sẽ không dám làm gì.
Thì ra Dương Gian cũng là một ngoan nhân, hoành hành vô kỵ, giết người không chớp mắt.
Lúc này Lâm Lạc Mai khẽ ngẩng đầu nhìn Dương Gian, sau đó không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục đào mộ. Cô ta đang nóng lòng muốn cứu La Tố Nhất, không thèm quan tâm đến sự sống chết của người khác.
Huống hồ Dương Gian làm không hề sai.
Dương Gian hỏi lại lần nữa.
- Hiện tại, mấy người muốn đào hay là không?
Sáu người còn lại đưa mắt nhìn nhau, ở trong tình huống này bọn họ còn có thể đưa ra lựa chọn hay sao.
Đào.
Sau khi thống nhất ý kiến, không nói hai lời, cả đám liền đi đến bên cạnh ngôi mộ, sau đó lấy tay đào đất, muốn nhanh chóng đào xong ngôi mộ này.
- Hai người là con của tổng giám đốc Lưu, Lưu Nguyên đúng không? La Tố Nhất để cho hai người đi theo cũng không phải để cho hai người đứng xem trò vui đâu, đi đào mộ đi.
Dương Gian khẽ nhìn cô gái xinh đẹp kia cùng người em trai của cô ta.
Lưu Hân Duyệt sững sờ, đứng yên tại chỗ, dường như còn chưa kịp tỉnh hồn. Nhưng câu nói kia của Dương Gian khiến cho cô ta phải rùng mình một cái, ngay cả ý định phản kháng cũng không hề có, vô thức kéo theo người em trai Tiểu Hạo chạy đến trước ngôi mộ rồi ngồi xuống móc đất.
Dù không thực sự ra sức thì bọn họ cũng phải làm cho ra vẻ.
Dù cô ta chỉ là người bình thường, nhưng cũng bộc lộ ra dục vọng cầu sinh mãnh liệt.
- Ngôi mộ bên cạnh đã đến số năm mươi mấy rồi, chỉ cần đi thêm một đoạn đường nữa là có thể tìm đến ngôi mộ số 78. Nếu không phải chúng ta lãng phí thời gian vào việc này, thì có lẽ một lát nữa thôi chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ đưa thư.
Tôn Thụy không đi đào mộ, y là ngự quỷ nhân, y có việc riêng của y.
Đó chính là cảnh giác nhìn xung quanh.
Một khi có dị thường xuất hiện, y và Dương Gian sẽ là người đầu tiên đi xử lý nó.
Cho nên, nhìn thì thấy việc bọn hắn khá nhẹ nhàng, nhưng thực chất đây mới là việc cực khổ nhất.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Dù cho chúng ta hành động nhanh thì thế nào, cũng không thể nào làm xong hết mọi việc trước khi quỷ giết người tiếp theo. Cho nên tôi quyết định đánh cược với lệ quỷ một ván. Tôi sẽ để cho nó giết chết một người, nhưng trong lúc đó, tôi sẽ có cơ hội để cứu lại một vị ngự quỷ nhân. Vụ đánh cược này rất có lợi.
- Ở trong bãi tha ma này đang có không ít người, ngoại trừ đám chúng ta ra, còn rất nhiều người khác. Mà mỗi lần quỷ chỉ giết một người mà thôi. La Tố Nhất là do quá xui xẻo nên mới bị quỷ để mắt đến đầu tiên. Việc này cũng không có nghĩa người kế tiếp sẽ thuộc nhóm chúng ta.
- Ngoài ra, nếu chúng ta có thể xác định được rằng La Tố Nhất vẫn còn sống, vậy mức độ nguy hiểm của con quỷ kia sẽ giảm mạnh. Điều này sẽ có trợ giúp cực lớn đối với hành động tiếp theo của chúng ta.
Nghe hắn nói như vậy, Tôn Thụy cũng không còn ý kiến gì nữa.
Bởi vì thứ mà Dương Gian muốn chính là quan sát toàn bộ cục diện. Còn điều mà y nghĩ lại chính là sự sống chết của cá nhân. Hai chuyện này không cùng một cấp độ.
Với lại, sự nguy hiểm trong này cũng không phải chỉ do một mình Tôn Thụy gánh chịu, mà là toàn bộ người ở đây đều gánh chịu, trong đó có cả Dương Gian. Hắn cũng có khả năng bị lệ quỷ để mắt đến.
Nếu đã như vậy, trong lòng y không có gì để không phục nữa.
Tiếp tục đào mộ.
Tất cả mọi người đều đang vội vàng, đổ mồ hôi, liều mạng móc đất. Có lẽ là do đất mộ có hơi tơi xốp, nên bọn họ có thể dễ dàng dùng tay móc ra. Tuy nhiên ngôi mộ này khá lớn, vì vậy dù có tám chín người đào, nhưng cũng phải mất một chút thời gian.
Trong lúc này, chuyện mà đám người lo lắng nhất vẫn phải xảy ra.
Ở bên trong khu mộ yên tĩnh, tối tăm, âm thanh cổ quái vừa rồi lại tiếp tục xuất hiện một lần nữa.
“Đinh đinh, đang đang.”
Lần này vị trí phát ra âm thanh khá xa xôi, nên không được lớn như trước. Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, con quỷ kia lại đang khắc tên của một ai đó. Bởi vì âm thanh này chính là âm thanh đục vào bia đá.
- Đến rồi.