Trong lòng Lý Dương có chút run rẩy.
Những người khác cũng sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một khi âm thanh này dừng, tên của ai được khắc trên bia mộ, người đó sẽ bị chôn vùi. Kết cục của người kia sẽ giống như La Tố Nhất lúc trước.
Dương Gian lạnh lùng quát.
- Không cần để ý, tiếp tục đào đi. Dù có chết người, chưa chắc người chết đã là mấy người đâu.
Tôn Thụy cầm chặt cây gậy ở trong tay.
Y biết đây là Dương Gian muốn đánh cược, bỏ qua một lần tập kích của lệ quỷ để lấy cơ hội đào ra ngôi mộ này.
Chỉ là, người tiếp theo phải chết sẽ là ai?
Ở trong chỗ này, bất kỳ ai đều có khả năng bị quỷ lựa chọn trúng.
Mặc dù xác suất bản thân bị lệ quỷ nhắm vào là không lớn, nhưng trước sự uy hiếp của tử vong, làm gì có ai có thể trấn định.
“Đinh, đinh…”
Ở trong khu mộ yên tĩnh, tiếng đục vang vọng từ xa đến gần, dần dần bay đến. Dường như nó không phải là tiếng đục vào bia đá, mà là đang đút vào trong tim của mỗi người vậy. Ai nấy đều phải run rẩy vì từng cú gõ của lệ quỷ.
Dưới sự áp lực của tiếng gõ.
Mọi người càng liều mạng đào mộ hơn, dường như bọn họ muốn bộc phát hết toàn bộ khí lực của bản thân vậy.
Bọn họ cần đào nhanh hơn, bởi vì đào càng lâu, người chết sẽ càng nhiều.
Ngay cả ngự quỷ nhân cũng không đỡ nổi tập kích vừa rồi của con quỷ, chứ đừng nói gì đến người bình thường như bọn họ.
Lúc này, hai đứa con của Lưu Nguyên Liền cũng đang đổ đầy mồ hôi, không thèm quan tâm đến đất mộ vừa bẩn vừa thối kia, mà chỉ liều mạng móc đất.
Vốn là một ngôi mộ cao ngất, nhưng nhanh chóng đã bị đám người đào móc hơn phân nửa.
Nhưng bọn họ vẫn chưa tìm ra được thi thể.
- A!
Không lâu sau, một tiếng la hét đầy sợ hãi vang lên.
Một thứ gì đó đã bị Lưu Hân Duyệt móc từ trong mộ ra ngoài.
Đó là một khuôn mặt của người chết bị chôn vùi trong bùn đất.
…
Tiếng la hét của Lưu Hân Duyệt khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến và nhìn về phía này.
Toàn bộ người đang đào mộ đều vô ý thức dừng tay lại, không dám đưa tay móc sâu vào trong bùn đất, kẻo lại móc trúng thứ gì đó khủng bố.
Tôn Thụy khập khiễng đi đến:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lưu Hân Duyệt ngồi co quắp dưới đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía khuôn mặt dính đầy bùn đất của người chết. Mặc dù khung cảnh hiện tại khá tối tăm, như vẫn có thể nhìn ra được, khuôn mặt này chính là La Tố Nhất.
Không sai.
Đây chính là La Tố Nhất.
Suy đoán lúc trước của bọn họ là hoàn toàn chính xác, La Tố Nhất đã biến mất kia bị quỷ chôn vùi trong ngôi mộ này, phía trước ngôi mộ chính là tấm bia có khắc tên của hắn ta.
"Quả nhiên đã tìm ra hắn ta."
Con ngươi Tôn Thụy co lại, cảm thấy có chút kinh dị.
Dương Gian cũng nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt hắn khẽ nhíu, lập tức nói với đám người.
- Tạm thời cách ngôi mộ này xa xa một chút.
Hiện tại bọn họ chưa thể biết được sinh tử của La Tố Nhất. Nếu hắn ta còn sống, vậy mọi chuyện đều dễ xử lý. Nếu đã chết rồi, như vậy lệ quỷ trong người của La Tố Nhất sẽ khôi phục, hình thành một chuyện linh dị mới.
Những người khác nghe vậy liền nhanh chóng rời xa ngôi mộ khủng bố này.
Dương Gian đi đến, hắn định điều tra thi thể của La Tố Nhất. Nhưng Lâm Lạc Mai lại xông đến trước, bộ dạng giống như nổi điên, không ngừng đào móc đất mộ, như muốn móc La Tố Nhất từ bên trong ra.
Dương Gian lập tức nói:
- Ngăn cô ta lại.
Lý Dương vội vàng ôm lấy Lâm Lạc Mai, định lôi cô ta ra phía sau.
- Thả tôi ra!
Một âm thanh quỷ dị, bén nhọn, giống như giọng nói của ác quỷ được phát ra từ trong miệng của Lâm Lạc Mai. Âm thanh cứ thanh quanh quẩn, khủng bố, khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Vốn đang ôm lấy Lâm Lạc Mai, nhưng sau đó Lý Dương lập tức buông ta, rồi đứng sừng sững nguyên chỗ, tỏ ra hơi mờ mịt, không biết nên làm gì.
Âm thanh của quỷ đã ảnh hưởng đến hắn ta.
Đây chính là một loại lực lượng linh dị không thể nào hiểu được.
Sau khi tránh thoát khỏi Lý Dương, vốn Lâm Lạc Mai định cứu La Tố Nhất, nhưng lại bị Dương Gian xông đến ngăn cản.
Một bàn tay cứng ngắc, băng lãnh, trực tiếp bóp lấy cổ của Lâm Lạc Mai, sau đó nhấc bổng người cô ta lên. Dường như bàn tay này chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể bóp nát chiếc cổ trắng nõn, khiến cô ta chết ngay tại chỗ.
- Tôi không quan tâm giữa cô và La Tố Nhất có quan hệ như thế nào và cô muốn cứu hắn ta đến mức nào. Nhưng nếu cô làm loạn mọi chuyện, tôi cũng không ngần ngại mà xử lý cô. Mặc dù lúc trước cô từng giúp đỡ tôi, nhưng đó không phải là lý do để cô muốn làm gì thì làm.
Vẻ mặt Dương Gian cực kỳ lạnh lùng, rất tàn khốc.
Lâm Lạc Mai bị bóp cổ, cô ta định giãy dụa, há miệng muốn nói chuyện. Nhưng cô ta đột nhiên phát hiện ra bản thân không thể nói chuyện nữa, mà trở nên giống với một người câm, không nói nên lời. Ngoài ra âm thanh của lệ quỷ mà cô ta hay dùng cũng biến mất, không còn lại chút nào.
Tôn Thụy cũng nói với giọng điệu lạnh như băng:
- Nếu La Tố Nhất chết rồi, lúc này mà móc hắn ta ra chính là đang hại chết tất cả mọi người đó, cô có biết không. Hành động của cô quá nóng vội, tốt nhất nên bình tĩnh lại một chút.
Y nhìn ra được biểu hiện cường thế vừa rồi của Dương Gian chỉ là muốn dọa cô ta mà thôi.
Ở trong thời điểm mấu chốt như hiện tại, là mộ người đội trưởng, Dương Gian cần phải thể hiện ra năng lực cùng thái độ để trấn áp toàn bộ thành viên. Một khi có ai đó không nghe lời, cần giết thì giết, cần đánh sẽ phải đánh, nếu không đội ngũ sẽ bị loạn ngay.
Phải biết tình hình hiện tại đang cực kỳ cấp bách, một khi đội ngũ bị loạn là cả đám đi tong.
Lâm Lạc Mai túm lấy bàn tay của Dương Gian, muốn gỡ ra, nhưng không thể làm được, chỉ đành bất lực. Sau một hồi giãy dụa, cuối cùng cô ta cũng dần tỉnh táo lại được một chút.
Dương Gian ra hiệu cho Tôn Thụy:
- Kiểm tra xem La Tố Nhất còn sống hay không?