Tôn Thụy không nhiều lời, ngồi xuống quan sát khuôn mặt của người chết đang lộ ra bên ngoài phần mộ kia.
Y tỏ ra có chút kiêng kỵ, không dám dùng tay sờ vào, sợ con lệ quỷ trong người của La Tố Nhất đột nhiên tập kích. Vì thế y dùng cây gậy bằng vàng ở trong tay khẽ đụng một chút.
La Tố Nhất đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt khá khó coi, giống như một cỗ thi thể đã chết từ mấy ngày trước vậy. Trông bộ dạng hiện tại của hắn ta không hề có chút xíu sức sống nào của con người, đồng thời dù Tôn Thụy có đụng như thế nào đi nữa hắn ta cũng không hề có động tĩnh.
Khẽ lật mí mắt.
Con ngươi Tôn Thụy khẽ co, cảm thấy lạnh lẽo cả sống lưng.
Phía dưới mí mắt của La Tố Nhất không còn tròng mắt nữa, mà là một đống đất mộ vừa bẩn vừa thôi. Khẽ đẩy miệng của hắn ta ra, ở bên trong miệng cũng tương tự như vậy, đất mộ đã nhét đầy miệng hắn ta. Cả người hắn ta dường như đã dung hợp, hòa cũng một thể với ngôi mộ này. Đất mộ nhét đầy trong người hắn, thậm chí là bất cứ bộ phận nội tạng nào, hay máu thịt trong người đều có đất mộ.
Hiện tại, có lẽ La Tố Nhất chỉ duy trì bộ dạng bề ngoài của hắn ta mà thôi, còn thực tế hắn ta đã không còn là hắn ta nữa rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Hắn ta đã chết.
Chết đến mức không thể chết hơn được nữa, cũng không còn cách nào để cứu.
Tôn Thụy lắc đầu, bày tỏ sự tiếc nuối.
- Vô dụng thôi, hắn ta chết rồi, ngôi mộ này và hắn đã dung hợp với nhau. Hiện tại, ở trong mắt, trong miệng đều là đất mộ. Có lẽ ngay cả ở trong đầu cũng chứa đầy đất luôn. Mặc dù hắn ta là một vị ngự quỷ nhân, nhưng nếu đến mức độ này rồi thì không thể nào sống sót được nữa. Đội trưởng Dương, từ bỏ đi.
- Thì ra là thế.
Dương Gian quan sát qua một chút, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chỗ này là quỷ vực của quỷ, ở bên trong nó, người sống bị chôn ở trong mộ cũng không phải là hành động lấp đất đơn giản như vậy. Mà nó trộn lẫn đất mộ và người vào nhau, giống như trộn vữa vậy.
Trước kia Dương Gian từng thử qua loại năng lực này, nên không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng để giết được một vị ngự quỷ nhân, chỉ làm như vậy là chưa đủ. Nguyên nhân khiến La Tố Nhất chết cũng không phải vì trong người hắn ta bị nhét bùn đất, mà là do đất mộ áp chế lệ quỷ trong người hắn ta.
Không có lực lượng linh dị duy trì, hắn ta chết là điều tất nhiên.
- Lấp đất lại đi, từ bỏ kế hoạch cứu viện La Tố Nhất, chuẩn bị tìm kiếm ngôi mộ số 78 để đưa thư.
Dương Gian bình tĩnh nói, sau đó hất tay, ném Lâm Lạc Mai sang một bên:
- Tôi không quan tâm mối quan hệ giữa cô và La Tố Nhất tốt đẹp như thế nào. Nhưng hiện tại cô phải học được cách tiếp nhận hiện thực. Hắn ta đã chết, nếu cô còn khăng khăng muốn đào, tôi sẽ không khách khí nữa đâu. Dù sao những người khác cũng cần sống sót.
Dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng khó tránh có chút xúc động.
Trước kia, La Tố Nhất, Lâm Lạc Mai và một người nữa hợp tác tạo thành một nhóm ba người. Cuộc sống của bọn họ coi như không tệ, ba người giúp đỡ lẫn nhau sống sót.
Ai ngờ được, chỉ mới hai lần gặp gỡ, hai người kia đã chết sạch, chỉ còn lại một mình Lâm Lạc Mai.
Cũng không có cách nào, thế giới của ngự quỷ nhân chính là như vậy.
Đám ngự quỷ nhân mà hắn nhận biết lúc trước cũng đều chết gần hết cả rồi.
Lâm Lạc Mai bị quăng trên đất, cô ta không dứng dậy, mà ngồi như thế, suy nghĩ xuất thần. Nhìn thấy La Tố Nhất lần nữa bị chôn xuống, cô ta muốn khóc, nhưng không biết vì sao cô ta không thể khóc được.
Lệ quỷ đã ảnh hưởng đến người cô ta quá nặng, khiến tình cảm không còn nữa.
Cô ta đã mất đi năng lực khóc, hoặc là mất luôn năng lực biểu đạt tình cảm.
- Đội trưởng Dương, đã chôn xong.
Mấy người khác của diễn đàn Linh dị run rẩy cầm từng nắm đất lấp trở lại, lần nữa chôn La Tố Nhất.
- Đinh đinh! Đang đang!
Nhưng đúng lúc này âm thanh khắc bia mộ kia của con quỷ đột nhiên vang lên rồi nhanh chóng im bặt sau khi gõ mấy tiếng. Dường như trước ngôi mộ ở một chỗ nào đó, con lệ quỷ kia đã khắc xong tên của một người.
- Nó đã ngừng đục?
Bởi vì phải đào mộ của La Tố Nhất, khiến bọn họ chậm trễ không ít thời gian.
Vì vậy quỷ đã giết xong người tiếp theo.
Chỉ trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ khí lạnh bao phủ toàn thân, trái tim lập tức co thắt lại.
Bởi vì tiếp theo đây sẽ có một người phải chết.
Giống như La Tố Nhất, người kia sẽ bị quỷ chôn vào trong mộ, không thể nào cứu.
- Đi thôi, đừng để ý đến âm thanh này.
Dương Gian lạnh lùng nói, bất kể là ai chết thì bọn họ phải hành động động nhanh lên, tiến về phía trước tìm kiếm mộ số 78.
Tôn Thụy sững sờ một lúc, nhưng sau đó y nhanh chóng hiểu được ý tứ của Dương Gian.
Phương thức giết người của lệ quỷ đã kết thúc, điều này chứng tỏ chắc chắn sẽ có một người nữa phải chết. Dù bọn họ có đứng ở đây và chờ đợi kết quả cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa nào. Thay vì vậy, chi bằng nắm chặt thời gian, nhân lúc quỷ còn chưa tập kích lần ba để kết thúc hết mọi chuyện.
- Đều đuổi theo, tốt nhất là đừng để bị lạc đội. Đồng thời mấy người phải nhớ kỹ, ở trên đường không được phép gọi tên của người khác, dù đó là tên mụ cũng không được. Tôi không biết liệu con quỷ kia có thể dựa vào tên mụ để giết người hay không, nhưng cũng không cần thiết phải thử.
Tôn Thụy nhắc nhở mấy người một chút.
Kẻo lại xuất hiện một vài thằng ngu làm hỏng chuyện.
Dù sao đi nữa, càng nhiều người, xác suất xuất hiện kẻ ngu sẽ càng lớn.
Những người khác không dám do dự, vội vàng đuổi theo.
Nhưng Lâm Lạc Mai vẫn không hề hành động, cô ta kinh ngạc ngồi yên tại chỗ nhìn ngôi mộ đang chôn cất La Tố Nhất.
Tôn Thụy thấy vậy liền hỏi:
- Đội trưởng Dương, chúng ta làm gì với cô ta bây giờ?
- Mặc kệ đi. Nếu cô ta muốn đến thì tự nhiên sẽ đi theo. Cái chết của La Tố Nhất khiến cô ta bị kích thích quá mạnh. Cứ để cho cô ta chờ ở chỗ này đi, hi vọng cô ta sẽ nhanh chóng khôi phục và đuổi theo. Đều là người trưởng thành hết rồi, làm gì cũng phải tự chịu trách nhiệm, không ai ngu mà đi chùi đít cho cô ta cả. Vả lại, nói không chừng cô ta lưu lại ở chỗ này sẽ an toàn hơn chúng ta một chút.