Sau cơn hoảng sợ, mọi người không ai dám nói chuyện, chỉ biết kiên trì đuổi theo Dương Gian, chạy về trước.
Bọn họ không có lựa chọn nào khác, nếu lưu lại tại chỗ cũng sẽ có khả năng bị quỷ giết. Nhưng nếu đi theo Dương Gian, nói không chừng sau khi làm xong mọi chuyện hắn còn có thể tiện tay mang mọi người rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Cho nên, dù biết rõ ở phía trước có nguy hiểm, nhưng những thành viên của diễn đàn Linh dị đều muốn đi theo Dương Gian, chứ không lại ở lại cùng Lâm Lạc Mai, canh mộ của La Tố Nhất.
Dù sao đi nữa, không có một ai lại muốn chết ở trong nơi quỷ quái này.
- Sáu mươi chín… Bảy mươi hai.
Vừa chạy về phía trước, Dương Gian vừa dùng mắt quỷ để quan sát mồ mả xung quanh. Con số trên góc của bia mộ không ngừng tăng lên, điều này có nghĩa là hắn đã cách ngôi mộ số 78 cực kỳ gần.
Ngôi mộ mà bọn họ cần đưa thư đến đã nằm đâu đó gần đây.
Bảy mươi lăm!
Mí mắt Dương Gian khẽ động, hắn nhìn thấy một con số trên bia mộ tàn phá của một ngôi mộ nằm ở nơi khá hẻo lánh.
Đột nhiên hắn dừng lại, bởi vì nếu còn tiếp tục chạy về phía trước mấy chục bước, ngôi mộ tiếp theo đã là 80.
Đi qua.
Nhưng vừa rồi ở trên đường đi hắn không hề phát hiện ra ngôi mộ số 78.
- Hiện tại chúng ta đã đến gần ngôi mộ số 78. Nó nằm ở đâu đó gần đây thôi. Mọi người nghiêm túc tìm kiếm mộ chút, xem khối bia mộ có khắc con số 78 nằm ở đâu. Chỉ cần tìm ra, nhiệm vụ lần này của chúng ta xem như kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể rời đi khỏi đây.
Dương Gian trầm giọng nói, vừa nói nhiệm vụ cho những người khác, đồng thời cũng cho bọn họ một chút hy vọng.
Những người khác nghe vậy lập tức dùng ánh mắt hoảng sợ quan sát xung quanh.
Mặc dù bọn họ đang rất sợ hãi, nhưng lúc này không thể không dồn toàn bộ dũng khí đi liều mạng. Cả đám đều đồng loạt đi đến các ngôi mộ gần đó để quan sát số thứ tự. Bởi vì bọn họ đều hi vọng Dương Gian có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất có thể.
Cùng lúc đó.
Tiếng đục vừa rồi đã im bặt. Nếu tính từ lần La Tố Nhất bị tập kích đến giờ, thì đây đã là lần thứ hai.
Quỷ vừa khắc xong tên của một người nữa.
Vậy người này sẽ là ai đây?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đờ người, hô hấp cũng ngừng lại.
Ba người Dương Gian, Tôn Thụy, Lý Dương không hẹn mà cùng tụ lại một chỗ.
Một khi có ai trong ba người bọn họ bị tập kích, bị kéo vào trong bùn đất, vậy hai người còn lại sẽ không chút do dự mà ra tay ngăn cản tập kích của lệ quỷ.
Hai đứa con của Lưu Nguyên, Lưu Hân Duyệt và Lưu Hạo cũng khẩn trương, cầm chặt tay nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Dương Gian.
Nếu bị lệ quỷ tập kích, bọn họ sẽ ngay lập tức kêu cứu.
Mặc dù không biết làm như vậy liệu có tác dụng gì hay không, nhưng ít ra bọn họ cũng phải thử một lần.
Chỉ trong nháy mắt.
Một tiếng la hét đầy hoảng sợ phát ra.
Là một trong những người của diễn đàn Linh dị. Người này đột nhiên phát hiện ra đất dưới chân bị sụp đổ, cả người lập tức rơi vào trong bùn đất. Với lại, mức độ sụp lún là cực kỳ sâu, vừa mới rơi xuống đã ngập quá hông. Ngoài ra tốc hạ xuống của hắn ta còn đang diễn ra cực kỳ nhanh.
Chỉ mới mấy giây đồng hồ mà bùn đất đã ngập đến ngực của hắn ta.
Hắn ta chỉ biết ra sức giãy dụa, nhưng không thể làm nên chuyện gì.
Hắn ta cảm giác được ở sâu trong bùn đất đang có từng bàn tay băng lãnh lôi kéo, như muốn kéo hắn ta vào sâu trong lòng đất.
- Cứu, cứu với.
Hắn ta lớn tiếng kêu cứu, hy vọng sẽ có người giúp, hắn ta không muốn chết.
Tôn Thụy thờ ơ lạnh nhạt.
- Cứu không kịp.
Sắc mặt của những người khác cũng tái nhợt, bàng hoàng, chưa tỉnh hồn. Nhưng không biết vì sao, sâu trong lòng mỗi người lại thầm có cảm giác may mắn, cùng chút vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Dường như việc lệ quỷ không để mắt đến bọn họ là một chuyện cực kỳ may mắn vậy.
Lý Dương cũng đứng nhìn chứ không có bất cứ động tác nào. Bởi vì hắn ta biết rõ, ngay cả La Tố Nhất cũng cứu không được chứ không cần nói chi đến việc đối phương chỉ là một người bình thường. Vả lại, hiện tại cứu một người bình thường sẽ không tạo ra giá trị gì cả. Bởi vì bọn họ cũng không cần phải lo lắng việc người bình thường chết đi sẽ có lệ quỷ khôi phục, đồng thời, dù họ có cứu người bình thường đó thì người kia cũng chẳng phát huy được chút tác dụng nào.
Cho nên, Dương Gian nói đúng.
Người bình thường nên có giác ngộ của một người bình thường, không cần thiết phải trà trộn vào trong chuyện linh dị, hoặc là tự tìm đường chết, quấy nhiễu đến lệ quỷ. Một khi làm như vậy, bọn họ có chết cũng đáng, không nhất thiết phải đồng cảm vì họ.
Đương nhiên phải loại trừ trường hợp những người bị động cuốn vào trong chuyện linh dị.
- Những người khác tiếp tục tìm kiếm ngôi mộ số 78.
Nói xong, Dương Gian nhanh chân tiến về phía người thanh viên của diễn đàn Linh dị bị tập kích kia.
Nhưng khi hắn đi đến nơi, đối phương cũng chỉ còn dư lại mỗi một cánh tay là còn lồi ra bên ngoài mặt đất.
Cũng giống như cánh tay lồi ra bên ngoài ngôi mộ mà đám người Dương Gian từng nhìn thấy lúc trước vậy.
Dương Gian nắm lấy cánh tay của người kia, rồi dùng sức kéo một cái.
Dường như hắn không cần dùng quá nhiều sức đã có thể kéo đứt cánh tay quỷ dị kia.
Không hề chảy máu, cũng chẳng có dấu vết bị xé, mà chỉ giống như một khối gỗ để ghép hình vậy, có thể tháo xuống một cách tùy tiện từ trên người.
Đây chính là năng lực của quỷ ảnh.
Sắc mặt Dương Gian vẫn lạnh nhạt nhìn lấy cánh tay ở trong tay, sau đó cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Mặc dù biết người này không thể cứu được, nhưng Dương Gian vẫn muốn thử thăm dò.
Thăm dò xem, liệu sau khi gỡ cánh tay của người này thì hắn có bị lệ quỷ tập kích không.
Rất nhanh, đáp án đã hiện ra rõ ràng.
Dương Gian không bị lệ quỷ tập kích, cũng không hề liên lụy gì đến chuyện này cả. Mặc dù hắn đã cướp mất một phần thân thể của người kia.
Nói cách khác.
Mồ mả ở chỗ này không nhất thiết phải chôn hoàn chỉnh một người, nó cho phép thiếu sót.