Tôn Thụy híp mắt:
"Đang thử nữa sao? Đúng là một gia hỏa nguy hiểm, đến lúc này rồi mà còn muốn phá giải quy luật của lệ quỷ, nhằm tìm ra lỗ thủng."
Trong khoảng thời gian này, được tiếp xúc trực diện với Dương Gian, y đã thực sự hiểu được rõ điểm khác biệt giữa bản thân và Dương Gian.
Một người luôn e ngại lệ quỷ, tránh né không để lệ quỷ tập kích. Còn người kia lại chủ động tìm quỷ, phá giải quy luật giết người của nó, sau đó tìm kiếm phương pháp sống sót.
Một kẻ là cầu sinh trong bị động, còn người kia lại chủ động tìm đường sống.
Tuy nhiên, ở trong mắt của người bình thường mà nói, hành động này của Dương Gian giống như hắn đang nghĩ cách cứu viện. Nhưng vì cứu viện bị thất bại nên chỉ lấy lại được mỗi cánh tay.
- Quỷ sẽ còn giết chết thêm một người nữa, chúng ta cần phải tìm ra ngôi mộ số 78 trước khi con quỷ đục bia lần ba và hoàn thành nhiệm vụ đưa thư. Nếu không, sẽ có người thứ tư trong chúng ta phải chết.
Dương Gian lớn tiếng nói, không có chút nào gọi là kiêng kỵ.
Ở chỗ này, dù có nói lớn tiếng cũng không bị lệ quỷ chú ý đến, vì vậy không cần thiết phải thì thầm.
Những người khác đang sợ hãi lập tức giật mình, vội vàng tìm kiếm bia mộ ở xung quanh.
Giờ phút này, trong bãi tha ma yên tĩnh, âm thanh đục bia đã khiến cho người ta cảm thấy khủng bố đã biến mất. Sau khi giết xong một người vừa nãy, quỷ cũng không tiếp tục giết người. Còn vì sao lại có quãng thời gian ngừng như vậy thì không ai biết. Tuy nhiên, mọi người đều biết rõ, quỷ chỉ tạm thời không đục bia mà thôi.
Một lúc nữa thôi sẽ có âm thanh đục bia lần thứ ba.
- Không, chỗ này của tôi chỉ tìm thấy mộ số 77, không tìm được mộ nào số 78 cả.
- Ở đây là ngôi mộ số 79.
- Chỗ của tôi là ngôi mộ số 76.
Những người tìm kiếm bia mộ nhao nhao báo cáo tình hình cho Dương Gian biết.
Dường như bọn họ đã đi vòng xung quanh mộ ở gần đây, hầu như được coi là mỗi mộ có một người kiểm tra, nhưng không ai tìm ra được ngôi mộ số 78.
- Đùa gì vậy, tìm không thấy?
Tôn Thụy mở to hai mắt, nắm chặt cây gậy ở trong tay, hận không thể đập nát toàn bộ mộ xung quanh.
Bưu điện quỷ đang đùa với bọn họ hay sao?
Bởi vì chỗ này không có ngôi mộ số 78, như vậy bọn họ làm sao đưa thư cho chủ nhân ngôi mộ số 78 được. Thế thì bọn họ đưa tin như nào được, đây chắc chắn là một nhiệm vụ chịu chết.
Tôn Thụy nhịn không được phải mắng to:
- Chết tiệt, đây là một nhiệm vụ đi chịu chết. Chúng ta không nên đến đây, không nên tiếp tục đi đưa thư. Mà chúng ta phải xé toang bức thư màu đỏ này, tiếp nhận một lần bị lệ quỷ tập kích. Tôi cũng không tin, ngay cả khi ba người chúng ta liên thủ mà cũng không chống được một lần tập kích của lệ quỷ trong bưu điện quỷ.
Mạo hiểm nhiều như vậy mà lại đạt được một kết quả như này, dù là ai cũng chịu không nổi.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Tỉnh táo một chút đi, mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Đúng ra cậu cần phải nghĩ, ở chỗ này ngôi mộ nào cũng có, nhưng vì sao lại không có ngôi mộ số 78? Với lại, cậu cần phải hiểu rõ, nguyên nhân đến đây lần này của chúng ta là gì?
- Chúng ta không phải đến đây để đưa thư, mà là khai quật ra bí mật đằng sau việc đưa thư. Muốn xác định nguyên nhân tồn tại của bưu điện quỷ, tìm hiểu chân tướng chuyện linh dị. Nếu thực sự chỉ cần đưa tin, thì chúng ta và những người đưa thư có khác gì nhau đâu? Đừng quên mục đích đến đây của nhóm chúng ta.
Tâm tính của Tôn Thụy có hơi mất cân bằng, y bắt đầu có chút lo lắng.
- Với tình hình như hiện tại làm sao còn tỉnh táo được. Ở đây càng lâu, xác suất chết càng lớn. Quy luật khắc bia giết người của con quỷ kia là không thể giải. Vừa rồi cậu cũng đã nhìn thấy tình trạng của La Tố Nhất rồi đó.
Tuy nhiên đây cũng là tâm tính bình thường mà thôi.
Khi đối mặt với uy hiếp từ tập kích của lệ quỷ và cái chết, không mấy ai có thể tỉnh táo nổi.
Dương Gian nhìn chằm chằm y rồi nói:
- Nếu tỉnh táo không được thì hãy tin tưởng tôi. Tôi có thể mang theo mấy người còn sóng mà rời đi khỏi chỗ này. Đừng có làm loạn như vậy, cậu xem, tâm tính của người mới còn tốt hơn cả cậu.
Tôn Thụy nhìn Lý Dương ở bên cạnh.
Mặc dù sắc mặt Lý Dương có chút bất an, nhưng không hề tỏ ra lo lắng như y.
Hắn ta từng sống sót ở trong thế giới quỷ họa, sau đó còn tham gia vào hành động giam giữ quỷ họa, cũng trải qua một lần đoàn diệt, được coi là một người từng gặp qua mưa gió. Mặc dù chỉ mới trở thành ngự quỷ nhân, nhưng tiềm lực lại rất lớn.
Còn Tôn Thụy, y là ngự quỷ nhân cùng thời với Phùng Toàn. Nhưng bởi vì trở thành người phụ trách của thành phố Đại Hán quá lâu, không tiếp xúc nhiều với chuyện linh dị. Cho nên y đã trở thành một người sống an nhàn, sung sướng quá lâu, vì thế khi gặp phải trường hợp khẩn cấp khiến cho tâm tính của hắn ta có chút mất cân bằng.
Mặc dù tâm tính của y có hơi kém một chút, nhưng năng lực lại rất mạnh.
- Tôi biết rồi… Nghe theo cậu.
Tôn Thụy thở dài một hơi, nếu đã đến đây rồi, y chỉ còn biết đánh cược tính mạng lên trên người của Dương Gian thôi.
Dù sao tên tuổi của mắt quỷ Dương Gian cũng không phải là nhờ thổi phồng mà có.
Mà thực sự do hắn trải qua chuyện linh dị cấp S tạo thành.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện với nhau.
Ở một bên khác.
- Chị, vừa nãy hình như em nhìn thấy bà nội đi ngang qua bên kia.
Giọng nói của Lưu Hạo có chút run rẩy, vừa nói cậu bé vừa chỉ tay về phía xa xa, chỗ đó đang có một đống mồ mả.
- Đừng, đừng có nói xằng bậy, bà nội đã chết rồi.
Kéo lấy tay của em trai, lúc này Lưu Hân Duyệt sợ hãi đến sắp khóc. Cô ta nghĩ đến bộ dạng khô gầy trên giường bệnh của bà nội. Sau đó nghĩ đến bộ dạng băng lãnh, lạ lẫm khi chết, rồi đến bộ dạng đáng sợ sau khi được trang điểm dày đặc để nhập liệm.
Nếu có một người như vậy đang di chuyển ở trong bãi tha ma tối tăm như này.
Cho dù đó là bà nội thân nhất đi nữa, Lưu Hân Duyệt cũng cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, không ít hơn so với người khác.