Tâm tính của Lưu Hạo có chút hoảng hốt nói:
- Thật, thật sự đó. Vừa nãy em thực sự nhìn thấy bà nội, trên người bà còn mặc một bộ quần áo màu đen…
Cậu bé càng nói càng chi tiết, thậm chí nó còn nhìn thấy rõ màu sắc bộ quần áo mà bà nội nó mặc lúc nhập liệm.
Lưu Hân Duyệt sợ hãi đưa tay che kín miệng, cả người cô ta khẽ run. Cô ta thậm chí còn không dám nhìn về phía tay em trai đang chỉ, vì sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.
Nhưng càng như vậy, cô ta càng cảm thấy sợ.
Cuối cùng cô ta nhịn không được phải đưa mắt nhìn về phương hướng kia.
Thử nhìn một chút.
Nhằm xác định xem liệu có phải là em trai cô ta đã nhìn nhầm hay không.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lưu Hân Duyệt lại quay đầu nhìn về phía kia. Cũng vì cái nhìn này mà khiến cho tâm thần của cô ta thiếu chút nữa sụp đổ.
Ở giữa hai ngôi mộ nằm cách đó không xa.
Một bà lão băng lãnh, mặc một bộ quần áo màu đen, mặt trắng bệch, người gầy guộc, mặt mũi nhăn nheo đang đứng yên và nhìn về phía này.
Không, không phải nhìn về phía này.
Mà chỉ là đứng yên ở đó, như một cỗ thi thể, mặt hướng về phía này mà thôi.
Bà lão này, không nghi ngờ gì đó, đó chính là bà nội của cô ta.
Bà Lưu.
Vốn bà ta đã chết, được đặt trong quan tài, nhưng sau đó đột nhiên mất tích đầy bí ẩn. Cuối cùng bà ta đã được phục sinh quỷ dị và di chuyển ở trong bãi tha ma yên tĩnh này.
Nhưng không một ai chú ý đến, hai tay của bà Lưu đang dính đầy đất mộ vừa bẩn vừa thối kia.
Bên trong móng tay cũng dính đầy bùn đất.
Ở trong tay của bà ta thế mà đang cầm một cây đinh rỉ sét loang lổ.
Một cây đinh cực lớn.
Giống như là cây đục mà các nghệ nhân dùng để khắc chữ lên bia vậy, nhưng đồng thời nó lại giống như… Đinh đóng quan tài.
Lưu Hân Duyệt sững sờ, sợ hãi bao phủ toàn bộ tâm trí của cô ta, khiến cho cô ta không thể làm gì, không thể nghĩ, chỉ biết đứng yên tại chỗ, không cách nào động đậy.
Cô ta đã bị nỗi sợ hãi khiến cho thất thần.
Đồng thời ánh mắt của Lưu Hân Duyệt còn đang dừng ở trên người của bà lão họ Lưu kia.
Ngay lúc đó, bà Lưu đột nhiên quay người rời đi một cách đầy cứng ngắc.
Rõ ràng bà ta chỉ vừa mới bước đi mấy bước, vậy mà đã biến mất trong tầm mặt của cô ta.
Ở trong ngôi mộ vắng vẻ lại truyền đến âm thanh quen thuộc những khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Đinh đinh! Đang đang!”
Quỷ lại đang khắc tên lên bia mộ.
Lại đến?
Tiếng khắc bia mộ vừa vang lên, vốn mọi người vừa thở phào một hơi lại trở nên khẩn trương, thần kinh căng cứng lần nữa.
Quá nhanh.
Căn bản không chịu cho người ta cơ hội thở dốc, vừa rồi đã chết đi một thành viên của diễn đàn Linh dị. Vậy mà chưa qua bao lâu, mới được mười giây hay hai mươi giây? Quỷ lại tiếp tục khắc tên lên bia mộ.
Quỷ cứ thế lần lượt tập kích từng người từng người, kể từ lúc La Tố Nhất chết đi, đến hiện tại đã là lần thứ tư rồi.
Khi nghe được tiếng đục, Dương Gian sầm mặt lại.
Dựa theo kế hoạch của hắn, sau khi lần tập kích thứ ba kết thúc, trước khi bắt đầu lần thứ tư hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ đưa thư. Nhưng hiện tại, bọn họ chưa thể tìm ra ngôi mộ số 78, nó giống như đột nhiên biến mất khỏi khu vực này vậy, hoặc là căn bản nó không hề tồn tại ở trong chỗ này. Nếu không, bọn họ đã tìm kỹ như vậy rồi thì sao không thể phát hiện ra được.
Tôn Thụy đứng yên tại chỗ, sắc mặt y cũng rất khó coi.
- Người thứ tư phải chết sẽ là ai đây?
Mặc dù biết cách thức tập kích của lệ quỷ chính là khắc tên lên bia mộ, nhưng bọn họ không thể chống đỡ loại tập kích này. Ngay cả y cũng không có đám đảm bảo rằng bản thân có thể sống sót dưới loại tập kích như này.
Tôn Thụy lo lắng, quát khẽ một tiếng, ra lệnh cho những thành viên còn lại của diễn đàn Linh dị.
- Đã tìm ra ngôi mộ số 78 chưa? Nếu còn không tìm ra nó, vậy khả năng cao chúng ta sẽ chết sạch ở trong chỗ này. Nếu mấy người còn muốn giữ mạng thì mau tranh thủ thời gian tìm kiếm đi, đừng có đứng ở đây, đi xa hơn nữa mà tìm thử xem sao.
Những người khác cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên bọn họ cũng đang liều mạng để tìm kiếm mộ số 78.
Nhưng mọi chuyện lại giống như là có ai đó đang trêu đùa bọn họ vậy.
Ở chỗ này, mộ từ 70 đến 80 đều có, duy nhất không có chính là ngôi mộ số 78. Dù có mở rộng phạm vi tìm kiếm cũng vô dụng. Bởi vì có người phát hiện ra, ở chỗ xa, số thứ tự mộ đã là 100.
Nói cách khác, nếu ngôi mộ số 78 thực sự tồn tại, vậy nó nhất định phải nằm ở trong khu vực này, không thể nào tìm quá xa được.
- Không tìm được, chỗ này không có.
- Tôi cũng không tìm ra, chỗ này căn bản không có ngôi mộ số 78.
- Tôi cũng đã tìm đến ngôi mộ số một trăm mấy rồi, nhưng không hề nhìn thấy ngôi mộ số 78 mà mấy người nói.
Đây đã là lần báo cáo tình hình thứ hai của bọn họ rồi.
Lần này bọn họ tìm kiếm cẩn thận hơn lần thứ nhất rất nhiều. Không buông bỏ bất cứ chi tiết nào, nhưng sáu bảy người tản ra tìm kiếm vậy mà vẫn không tìm ra ngôi mộ số 78.
Sắc mặt Tôn Thụy trở nên âm trầm, tâm tình cũng cực kỳ tồi tệ.
- Quả nhiên chúng ta đã bị bưu điện quỷ chơi một vố rồi? Cái chỗ quỷ quái này không nên tồn tại. Sau khi trở về, tôi nhất định phải nghĩ cách gỡ bỏ nó.
- Không, có ngôi mộ số 78, chỉ là chúng ta tìm nhầm phương hướng mà thôi.
Lúc này, Dương Gian khẽ vứt cánh tay đang cầm sang một bên.
Vừa chạm đất, cánh tay kia lập tức hãm vào đất, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Tôn Thụy lập tức nhìn hắn rồi hỏi:
- Nghĩa là gì?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Nãy giờ tôi đang tự hỏi, đây chỉ là một nhiệm vụ dành cho người đưa thư tầng một. Mà mục đích của bưu điện quỷ không phải là vì giết người, mà là để người đưa thư giỏi hoàn thành nhiệm vụ. Còn mục đích thực sự của nó là gì thì hiện tại chúng ta không cần nhắc đến. Ít nhất, nhiệm vụ đưa thư mà nó đưa ra không phải là một nhiệm vụ hẳn phải chết.