- Nếu không nhiệm vụ này sẽ không có bất cứ ý nghĩa nào cả.
- Dựa theo tình huống trước mắt mà nói, muốn ở trong tình trạng vừa chống đỡ lệ quỷ tập kích, vừa đi tìm ngôi mộ số 78…. Ví dụ như chúng ta đã tìm ra được. Nhưng thử tính mà xem, từ lúc tìm ra được, đến khi đào xong một ngôi mộ, lại đưa thư sẽ hết bao nhiêu thời gian. Trong quãng thời gian đó sẽ có bao nhiêu người bị chết? Hiện tại quỷ đã giết đến người thứ rồi.
- Nhưng ở trong tầng một, nếu tính thêm cả ba người chúng ta, lại thêm ba người lúc trước, tổng cộng có 6 người đưa thư.
- Chỉ có sáu người, dù từng người đều dùng mạng đi lấp thì cũng không đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên việc này và tình huống hiện tại nảy sinh xung đột.
Lý Dương ở một bên thầm tính nhẩm ở trong lòng, đúng là như vậy.
Dựa theo tình huống này mà nói, dù sau người có chết sạch cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ đưa thư.
Đây hẳn là một nhiệm vụ chắc chắn chết.
Nhưng phân tích của Dương Gian cũng không sai, nếu là nhiệm vụ phải chết thì nó còn vẽ với cho thêm chuyện làm gì.
Mặc dù chuyện linh dị rất quỷ dị, nhưng ít nhiều gì nó cũng sẽ tồn tại dấu vết để lần theo. Chứ nó không phải là thứ gì đó không có kết cấu, cho dù là lệ quỷ giết người đi nữa cũng cần phải có quy luật riêng của nó.
Tôn Thụy chần chờ một chút rồi nói:
- Cho nên ý nghĩ của cậu là gì?
Dương Gian nói:
- Rất đơn giản, chúng ta đã phạm phải một sai lầm lớn. Chúng ta đã dùng góc nhìn của một vị ngự quỷ nhân để xem xét vấn đề này. Cứ coi ngôi mộ số 78 là mộ ở trong bãi tha ma này. Nhưng thực tế, có lẽ mọi chuyện giống như bức thư nói. Chỗ mà chúng ta cần đưa thư chính là ngôi mộ số 78 trong Phúc Thọ Viên. Cũng chính là chỗ mà chúng ta vừa đi qua.
- Ngôi mộ của bà lão họ Lưu mới là ngôi mộ số 78, mà bà ta chính là người chúng ta cần đưa thư.
- Chúng ta đã bị chuyện linh dị xảy ra ở đây lừa dối, không, hẳn là bị việc thi thể của bà Lưu mất tích lừa dối, khiến cho chúng ta sinh ra nghi ngờ.
Tôn Thụy nói:
- Tôi hiểu. Đối với người đưa thư bình thường mà nói, nếu nó muốn họ đưa thư thành công thì phải sắp xếp một nhiệm vụ có thể hoàn thành. Mà độ khó của việc đưa thư có bà lão họ Lưu kia cũng nằm trong phạm vi bọn họ có thể chịu đựng. Còn nếu bắt bọn họ xâm nhập vào trong mảnh quỷ vực này để đưa thư, thì không khác gì việc bảo bọn họ đi chết cả.
- Bởi vậy, ngôi mộ số 78 không phải nằm ở chỗ này, cho nên chúng ta cần trở lại chỗ vừa rồi mà chúng ta đã đi qua. ?
Dương Gian lập tức nói:
- Không, mộ phần đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại, việc quan trọng nhất của chúng ta chính là tìm ra bà Lưu, bà ta mới chính là chủ nhân của ngôi mộ số 78.
Lý Dương nói:
- Nhưng bãi tha ma này lớn như vậy, chúng ta biết đi đâu tìm thi thể mất tích của bà Lưu đây?
Chuyện này, ngay cả Dương Gian cũng không biết.
Ở chỗ này, quỷ vực của hắn chịu ảnh hưởng, nên không thể điều tra hết toàn bộ khu mộ. Vì thế việc biến mất của bà Lưu còn là một bí ẩn, chưa có lời giải.
Là một cỗ thi thể của người chết, còn biến mất ở trong chỗ này, vốn dĩ đó đã là một chuyện quỷ dị, không tầm thường rồi.
- Không còn thời gian nữa, nếu còn cứ tiếp tục tìm kiếm, vậy chúng ta sẽ có rất nhiều người phải chết. Dương Gian, vẫn nên rút lui, chúng ta có tận bảy ngày để đưa thư, không cần thiết phải nóng vội vào lúc này. Chờ sau khi tìm hiểu rõ tin tức lại đến cũng không sao.
Nghe tiếng đinh đinh vang vọng ở trong bãi tha ma.
Tôn Thụy càng cảm thấy áp lực hơn, y có cảm giác thở không nổi, muốn rời khỏi đây ngay.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, không hề phản bác, bởi vì lời của y nói cũng có lý.
Phương thức khắc tên giết người quá khủng bố, ngay cả ngự quỷ nhân cũng đỡ không được. Nếu còn tiếp tục chờ ở chỗ này quả là rất nguy hiểm.
Vả lại, hiện tại mọi người đã rơi vào một cái cục diện hẳn phải chết.
Không tìm ra được bất cứ đầu mối nào.
Nếu đã không thể đưa thư, đồng thời không giết được con quỷ trong chỗ này, dù bọn họ có ở đây thêm nữa cũng chỉ tốn thêm thời gian mà thôi.
"Đúng là nên tạm thời rút đi."
Trong lòng Dương Gian khẽ suy tính, cảm thấy đề nghị của Tôn Thụy là đúng.
Nếu khi mạo hiểm và lợi ích đạt được không tương xứng thì nên rút lui. Chờ đến khi tìm hiểu kỹ càng lại đến sau cũng không muộn, dù sao thời gian của bọn họ vẫn còn dư dả.
Nhưng ngay lúc này.
Cô gái tên Lưu Hân Duyệt lôi theo em trai là Lưu Hạo chạy về phía này, sắc mặt hai người trắng bệch. Chỉ chốc lát đã đến trước mặt ba người Dương Gian, Tôn Thụy, Lý Dương.
- Tôi, tôi… Vừa rồi, ở phía bên kia tôi nhìn thấy bà nội đã chết đi của tôi…
Lưu Hân Duyệt mới khôi phục từ trong sự sợ hãi, tâm thần còn bất ổn. Cô ta không biết nên làm gì cho phải, vì thế chỉ còn cách nói ra chuyện vừa rồi cho Dương Gian biết.
Lời này vừa ra.
Lực chú ý của ba người lập tức rơi vào người cô ta.
Dương Gian vội vàng hỏi:
- Bà nội cô? Ý cô là bà Lưu hả, hiện tại bà ta ở đâu?
- Tôi, tôi không biết, vừa nãy tôi nhìn thấy bà nội tôi đứng ở giữa hai ngôi mộ. Bà ấy đã nhìn thấy tôi… Sau đó bà tôi biến mất không thấy gì nữa. Lúc đó vì quá sợ hãi nên tôi không thể nào hành động. Sau khi cử động được thì tôi lập tức chạy đến đây nói với mấy người ngay. Mấy người đừng có trách tôi nha.
Lời nói của Lưu Hân Duyệt có chút hỗn loạn, trong đó còn kèm theo sự sợ hãi và cầu xin.
Sợ mấy người này sẽ vì một vài lời không hợp mà giết chết cô ta và em trai ở chỗ này.
Dương Gian nói:
- Phương hướng, chỉ hướng cho tôi. Cô bảo bà cô ở giữa hai ngôi mộ, chỗ này có nhiều mộ như vậy tôi biết là ở giữa hai mộ nào.
Lưu Hân Duyệt hãi hùng khiếp vía chỉ về một phía.
Đúng là phía đó, không hề sai.
Nhưng hướng này lại chính là phương hướng truyền đến tiếng khắc bia mộ.
Không xa, cũng không gần.
Trong lòng mấy người thầm giật mình.