Bà lão họ Lưu đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Hân Duyệt, sau đó phương hướng bà ta biến mất lại là phương hướng của quỷ.
Chuyện này đúng là khiến cho người ta phải rùng mình.
Con quỷ trong này chính là bà lão họ Lưu đã chết đi hay sao?
Trong đầu ba người lập tức toát ra ý nghĩ như vậy.
Dương Gian nói:
- Cho nên hiện tại chúng ta nên trở về hay là đi xác nhận thân phận của con quỷ kia một chút. Nói không chừng chúng ta có thể đi theo âm thanh kia để tìm ra được bà Lưu.
Tôn Thụy nói:
- Quá nguy hiểm, đây đã là lần đục thứ tư của con quỷ rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên rút lui, nếu còn tiếp tục nữa sẽ xuất hiện lần thứ năm. Nếu lỡ lần này người lệ quỷ nhắm vào là chúng ta thì sao. Chúng ta cược không nổi nửa.
Ánh mắt Dương Gian ngưng tụ, sau đó nói:
- Nếu sau khi chúng ta rời đi mà lệ quỷ vẫn đục bia thì sao? Như vậy chẳng phải là tự chúng ta cắt đứt đường sống của bản thân hay sao?
Tôn Thụy khẽ giật mình một chút, thiếu chút nữa y đã quên mất khả năng này.
- Nhưng tiếng đục của quỷ kéo dài không lâu, chờ đến khi cậu tìm ra nó chắc có lẽ nó đã đi chỗ khác rồi. Nãy giờ chúng ta đã có thể xác nhận được, quỷ xuất hiện ở cách địa điểm khác nhau và không có quy luật nào cả. Đôi khi nó xuất hiện rất xa, đôi khi lại rất gần. Với lại ở chỗ này chúng ta chỉ có thể chạy bộ đến chỗ của quỷ, như thế sẽ cực kỳ khó khăn.
- Không cẩn thận chúng ta sẽ bị quỷ dắt mũi, chạy vòng vòng ở trong này.
Dương Gian không muốn lãng phí thêm thời gian, lập tức nói:
- Mấy người tụ họp lại một chỗ, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào. Còn tôi sẽ tự qua đó một mình. Nếu đến khi tiếng đục thứ năm kết thúc mà tôi không thể tìm ra con quỷ kia, vậy chúng ta sẽ rút lui. Còn nếu tìm ra nó, tôi sẽ ngăn cản, không cho nó giết người. Như vậy chúng ta sẽ không cần phải gánh chịu mạo hiểm vì bị lệ quỷ giết chết khi ở lại trong này.
Tôn Thụy gật đầu đồng ý.
- Tốt, cứ làm theo ý của cậu đi.
Y biết Dương Gian không cam tâm, bởi vì ngay cả y cũng không chịu cam tâm. Đồng thời nếu chỉ đánh cược thêm một người nữa thì y vãn dám cược, điều mà y sợ là kéo dài chuyện này mà thôi.
Nói xong, Dương Gian lập tức lao thẳng ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất mà hắn có để chạy đến phía phát ra tiếng đục.
Hắn dùng quỷ ảnh bám vào thân thể, như vậy tốc độ của hắn sẽ nhanh hơn. Cơ năng thân thể lúc này của hắn có chút đáng sợ, trực tiếp nhảy qua mộ ở trước mặt, nhờ đó có thể giảm bớt thời gian.
Lúc này hắn cũng không cần thiết phải lo lắng.
Bời vì hắn đang cùng đánh cược thời gian với lệ quỷ. Lúc trước, trong khi hành động, có lẽ Dương Gian còn có chút lo lắng vì tình huống xung quanh. Nhưng sau khi xác nhận mọi thứ, hắn biết hắn có thể buông tay ra mà làm, không cần thiết phải sợ sệt.
Dương Gian chạy về phía con quỷ kia.
"Thời gian phát ra tiếng đục lần này có hơi dài, là do tên của người kia quá phức tạp hay sao vậy?"
Không biết vì sao mà thời gian khắc chữ của lần này còn nhiều hơn so với hai lần trước.
Có lẽ tên của người nào đó khá phức tạp, nên con quỷ kia không thể không tốn nhiều thời gian để khắc chữ. Điều này cũng giúp Dương Gian tranh thủ được không ít thời gian.
Hắn biết lần hành động này có lẽ không đủ thời gian, nhưng nếu có thể xác nhận tình hình sớm thì lần hành động sau đó sẽ nhận được trợ giúp cực lớn.
- Chỉ có một mình anh ta đi qua đó, liệu có gặp nguy hiểm gì không?
Lý Dương thấy Dương Gian rời đi, trong lòng có chút lo lắng.
Tôn Thụy nói:
- Cứ yên tâm đi, chắc chắn cậu ta không có việc gì. Người nên lo lắng là chúng ta mới phải. Cậu ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng chúng ta thì không. Cũng vì thế cho nên cậu ta mới chủ động mạo hiểm, tách ra để hành động.
“Đinh đinh! Đang đang!”
Âm thanh đáng sợ kia vẫn quanh quẩn ở trong khu mộ yên tĩnh.
Ở phía trước một ngôi mộ nào đó, phía trước có một tấm bia mộ trống đang dựng đứng. Lúc này, một cây đinh đóng quan tài loang lổ, dính đầy đất mộ đang được một bàn tay khô gầy, cứng ngắc nắm giữ và đục vào trong tấm bia đá một cách máy móc. Mỗi lần đục, đinh đóng quan tài đều lưu lại một dấu vết thật sâu trên bia đá.
Các dấu vết vặn vẹo, dần dần hình thành một nét bút, giống như đang viết chữ trên giấy vậy.
Mặc dù chữ này còn chưa được viết xong, nhưng ở bên cạnh quỷ đã khắc xong một chữ khác. Chữ này chính là chữ… Dương.
Cổ quái chính là, số lượng nét trong chữ này không nhiều, nhưng tốc độ khắc chữ của quỷ lại cực kỳ chậm.
So với việc khắc tên của người khác, tốc độ khắc tên này của quỷ đã chậm đi rất nhiều.
Mỗi một lần đục, đinh đóng quan tài chỉ lưu lại một chút dấu vết nho nhỏ trên tấm bia. Dường như tấm bia đá này quá cứng, không thể hình thành nét chữ, vì thế con quỷ kia cần đục đi đục lại nhiều lần thì mới khắc được một nét.
Nhưng đồng thời lại giống như đang có một thứ quỷ dị nào đó đang bảo vệ tên của người này.
Con quỷ vẫn tiếp tục khắc chữ.
Nhưng ngay lúc này, trong một khách sạn gần bưu điện quỷ của thành phố Đại Hán.
Khách sạn này đã được Tôn Thụy sai người phong tỏa nó lại.
Ở trong đó có một căn phòng mà Dương Gian từng ở lại trong một quãng thời gian ngắn.
Tại một góc hẻo lánh của căn phòng này có nằm hai món đồ sứ hình người.
Trong góc, món đồ sứ quỷ dị này đột nhiên nứt ra từng đường một cách vô thanh vô thức.
Giống như có một thứ vô hình nào đó đang không ngừng đập vào món đồ sứ này.
Số lượng vết nứt tăng dần lên, lít nha lít nhít, che kín toàn bộ người của món đồ sứ. Dường như nó có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào vậy. Đồng thời ở vị trí trung tâm của món đồ sứ, có một vài vết rách sâu hơn và rõ nét hơn so với những chỗ khác.
Nếu ghép các nét sâu và rõ ràng này lại với nhau, không khó để nhận ra được chữ này là chữ: Dương.
Ngay lúc này, ở bên cạnh chữ Dương đó bắt đầu xuất hiện một vài vết nứt, dường như nó đang muốn hình thành thêm một chữ khác.