Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1572 - Chương 1573: Rơi Vào Cạm Bẫy

Chương 1573: Rơi Vào Cạm Bẫy

Dựa theo tình huống này mà nói.

Ngay khi chữ tiếp theo vừa hình thành, món đồ sứ quỷ dị này sẽ lập tức vỡ nát, biến thành một đống vụn.

Một khi đồ sứ này bị vỡ vụn.

Vòng bảo hộ cho Dương Gian sẽ không còn.

Nhưng có lẽ chính vì sự tồn tại của quỷ sứ, cho nên tên của Dương Gian mới khó khắc như vậy. Nhờ nó mà tấm bia mộ của hắn trở nên cứng hơn, khiến quỷ tốn nhiều thời gian hơn để khắc.

Trở lại khu mộ trong Phúc Thọ Viên.

Dương Gian đã cách vị trí phát ra tiếng đinh đinh kia càng ngày càng gần.

Tốc độ di chuyển của hắn cực kỳ nhanh, chỉ cần một chút xíu nữa thôi là có thể đuổi kịp.

"Vẫn chưa biến mất, rốt cục con quỷ này đang khắc tên của ai vậy, sao có nhiều nét thế chứ?"

Trong lòng Dương Gian không khỏi có chút tâm thần bất định.

Chuyện như này để lộ ra thứ gì đó bất thường.

Bất thường cũng có nghĩa là có một số việc vượt qua dự đoán lúc trước. Đây không phải là chuyện tốt, mà là dấu hiệu cho thấy nguy hiểm đã thực sự xuất hiện.

Quỷ đang biến hóa.

Ở trong chuyện linh dị, Dương Gian không sợ quỷ giết người theo phương thức cố định. Điều mà hắn sợ chính là quỷ thay đổi giữa chừng, khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp, không thể dự đoán. Khiến cho quy luật vốn đã quen thuộc đột nhiên phát sinh thay đổi, cũng giống như Cảnh sát quỷ, hay quỷ chết đói vậy.

Dương Gian cũng không vì chuyện này mà chần chờ, thả chậm tốc độ. Ngược lại hắn càng thêm quyết tâm tìm ra được con quỷ kia, nhằm chứng minh suy đoán trong lòng.

Rất nhanh.

Hắn tỏ ra có chút vui mừng.

Bởi vì nhờ tính huống đặc biệt lần này tranh thủ thời gian giúp hắn, cho nên Dương Gian đã đuổi kịp con quỷ này trước khi nó kết thúc lần tập kích thứ tư.

"Tìm được rồi."

Đột nhiên.

Sau khi nhảy qua một ngôi mộ lớn và trực tiếp đứng ở trên ngôi mộ, hắn đã nhìn thấy chỗ phát ra tiếng đinh đinh kia.

Lúc này tầm mắt của hắn không còn bị ngăn cản.

Quỷ vẫn còn, tiếng đục vẫn chưa dừng lại.

Trong nháy mắt, con ngươi Dương Gian co lại. Bởi vì hắn đã thực sự nhìn thấy nguồn gốc phát ra tiếng đục đinh đinh kia.

Đó là một người mặc bộ áo liệm màu đen, mặt mũi nhăn nheo, người gầy guộc. Trong tay người này đang cầm một cây đinh đóng quan tài loang lổ, gõ từng cú, từng cú vào tấm bia mộ vô danh.

Con quỷ này chính là… Bà lão họ Lưu?

Dương Gian cảm thấy kinh ngạc.

- Sao có thể chứ.

Là một người bình thường, sau khi chết đi sao có thể đột nhiên biến thành quỷ được.

Hắn khẽ vuốt bức thư màu đỏ đậm ở trong tay, chuẩn bị đưa nó.

Trong quãng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, Dương Gian quyết định trước tiên cứ hoàn thành nhiệm vụ đã rồi nói sau. Bất kể người trước mặ là bà lão họ Lưu hay là lệ quỷ đều không quan trọng.

Nhưng ngay lúc đó.

Tiếng khắc đột nhiên dừng lại.

Tên người thứ tư đã được khắc xong.

"Không xong."

Thông qua mắt quỷ, Dương Gian lập tức tỏ ra kinh hãi. Bởi vì từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy chữ đầu tiên của tên mục tiêu. Chữ này lại là chữ… Dương.

“Loảng xoảng!”

Ngay lúc đó, ở trong một góc phòng khách sạn ở tại thành phố Đại Hán phía xa xa. Bởi vì đã chịu đựng vết nứt đến cực hạn, nên món đồ sứ nằm trong góc đột nhiên vỡ toang, biến thành một đống vụn. Đồng thời lực lượng quỷ dị lưu lại ở trên nó cũng biến mất, không còn chút gì. Dường như ở nơi sâu xa nào đó, một loại nguyền rủa đáng sợ đã bị triệt tiêu.

Nhưng nó cũng chỉ bị triệt tiêu một phần, không thể nào triệt tiêu hết toàn bộ.

"Lần này, mục tiêu của con quỷ là mình?"

Giờ khắc này, Dương Gian đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Phần đất mộ ở dưới chân đột nhiên trở nên tơi xốp hẳn.

Dường như nó đã biến thành thâm uyên và muốn thôn phệ bản thân hắn.

Hung hiểm cùng khủng bố đến quá mức đột ngột.

Trước đó Dương Gian còn đang nghi ngờ vì sao lần này con quỷ kia lại đục lâu như vậy, khác xa so với mấy lần trước.

Nhưng hiện tại hắn xem như đã hiểu được.

Thì ra con quỷ này đang khắc tên của hắn.

Dương Gian cho rằng, sở dĩ con quỷ này khắc chậm như vậy là do có liên quan với quỷ sứ. Trước khi đến đây, hắn đã đặt một món đồ sứ ở trong khách sạn tại thành phố Đại Hán để bảo vệ cho bản thân.

Món đồ sứ đó có thể bảo hộ một người tránh không bị lệ quỷ thương tổn.

Nhưng loại bảo vệ này là có giới hạn, một khi tấn công của quỷ vượt quá giới hạn, quỷ sứ sẽ bị vỡ vụn, sau đó mất tác dụng.

Nó cũng là một món vật phẩm linh dị tương tự với quỷ nến, là hàng xài một lần, bắt nguồn từ trừ linh xã của Nhật.

Ngay khi tiếng đục dừng lại.

Vốn đang đứng ở trên một ngôi mộ, trong nháy mắt, Dương Gian có thể cảm nhận được ngôi mộ ở dưới chân dường như sắp sửa sụp đổ. Phía dưới giống như thâm uyên, muốn thôn phệ hắn. Thân thể hắn rơi xuống dưới, không phải là rơi xuống hố, mà là rơi vào vực sâu.

Cảm giác này giống như đột nhiên rơi vào trong một cạm bẫy của ai đó đã đào sẵn từ lâu vậy.

Một nửa thân thể của hắn đã chui vào trong đất, hơn nữa hắn vẫn còn đang tiếp tục chìm xuống.

Tốc độ chìm xuống là cực kỳ nhanh.

Dương Gian cảm giác được, hai chân đang ở trong đất của hắn dường như đang bị vô số bàn tay cứng ngắc, âm lãnh bắt lại, không thể động đậy. Chỉ trong nháy mắt chúng đã bị mất đi tri giác, không thể nào giãy dụa.

Đồng thời, hắn còn có cảm giác mấy con quỷ trong cơ thể đang bị bóc ra, có vẻ như nó muốn bóc chúng ra khỏi thân thể của hắn.

Loại cảm giác này cực kỳ khủng bố.

Sỡ dĩ ngự quỷ nhân có thể sống khi đã giống một cỗ thi thể là nhờ có lực lượng linh dị duy trì. Một khi quỷ trong người của bọn họ xảy ra vấn đề, như vậy bọn họ sẽ bị chết bất đắc kỳ tử.

"Dùng quỷ vực di chuyển."

Dương Gian không nói hai lời, định sử dụng quỷ vực để rời khỏi chỗ này. Cho dù chỉ giữ lại được một nửa người trên, hắn cũng có thể sống sót nhờ vào quỷ ảnh.

Nhưng...

Mọi chuyện còn bết bát hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

Vốn mắt quỷ đang mở ra của hắn đột nhiên nhắm lại, giống như rơi vào trạng thái ngủ sau vậy. Cho dù hắn dùng cách gì cũng không thể khống chế nó một cách bình thường như cũ.

Bình Luận (0)
Comment