"Một khi bị chôn ở trong mộ, quỷ sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, cũng giống như bị áp chế."
Trong lòng Dương Gian thầm giật mình.
Hiện tại xem như hắn đã hiểu vì sao lúc trước La Tố Nhất lại không có cách nào phản kháng mà cứ thế bị quỷ xử lý.
Có thể nói, mấy ngôi mộ này đơn giản chính là khắc tinh của lệ quỷ.
Ngôi mộ có thể khiến cho lệ quỷ rơi vào trạng thái ngủ say.
Đây không phải là nơi mai táng của người bình thường, mà là nơi dành cho lệ quỷ.
Trong quãng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, thân thể Dương Gian chìm xuống thêm một lần nữa. Lúc này bùn đất đã bao phủ đến ngực, thời gian lưu lại cho hắn phản ứng đã không còn nhiều.
Quỷ ảnh, mắt quỷ, toàn bộ đều bị đất mộ chôn vùi và tiến vào trạng thái ngủ say, không cách nào khống chế.
Lệ quỷ còn lại duy nhất chính là bàn tay quỷ.
Nhưng ở trong tình huống như này, bàn tay quỷ không thể nào tiếp xúc được với lệ quỷ, nên không thể áp chế.
Vì vậy tác dụng của bàn tay quỷ cũng khá hạn chế.
Tính sai một lần khiến cho Dương Gian lâm vào nguy hiểm. Mồ hôi lạnh ứa ra, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Hắn cũng không muốn chết một cách dễ dàng ở chỗ này.
Nhưng thân thể hắn vẫn tiếp tục chìm xuống dưới.
Quỷ cũng không vì Dương Gian đang bận suy nghĩ mà đình chỉ tập kích.
Nếu còn như lúc trước, không nghĩ ra phương pháp phá giải, vậy Dương Gian cũng sẽ giống như La Tố Nhất, chết ở chỗ này. Sau đó thi thể hắn sẽ được chôn ở trong ngôi mộ mà bà lão kia vừa khắc xong tên cho hắn.
Cái gì mà mắt quỷ Dương Gian, cái gì mà lão đại của thành phố Đại Xương, đội trưởng, toàn bộ đều không có ý nghĩa nữa.
Đối mặt với tập kích của loại lệ quỷ này, vậy mà Dương Gian không hề có năng lực phản kháng.
Có lẽ không phải hắn không có sức phản kháng, mà do con quỷ kia quá mạnh. Nếu đổi bất cứ người nào rơi vào trong tình cảnh như hắn đều sẽ không thể phản kháng.
Nơi này quá tà môn, cũng quá mức quỷ dị.
Lúc này, Dương Gian cảm nhận được thân thể đang bị một lực lôi kéo cực lớn. Đất mộ đã vùi đến gần miệng của hắn. Hắn có thể ngửi thấy mùi vị tanh hôi cùng thi thối nhàn nhạt của đất mộ. Hiện tại, chỉ còn đầu của hắn là lồi ở bên ngoài, một khi đầu hắn bị vùi lấp, như vậy hắn có thể dừng suy nghĩ mà chết đi được rồi.
Bàn tay quỷ nắm chặt lấy mặt đất.
Tạm thời bàn tay quỷ chưa bị vùi đất. Dựa theo quan sát lúc trước của hắn, bất cứ thứ nào tiếp xúc với mặt đất đều sẽ bị sụp vào trong.
Là do sự đặc thù của bàn tay quỷ hay sao.
Hay là do tác dụng áp chế của nó vẫn còn, nên ngăn cản được tập kích của quỷ.
Dương Gian cắn răng, định lợi dụng bàn tay quỷ để lôi thân thể hắn ra ngoài.
Nhưng không hề có bất cứ tác dụng nào.
Thân thể hắn chìm dần xuống dưới, cho dù lực lượng của bàn tay quỷ có lớn đến cỡ nào đi nữa cũng vô dụng. Bởi vì hắn cảm thấy, nếu hắn lại càng dùng lực mạnh hơn thì chỉ khiến cho thân thể hắn bị xé rách, chứ không thể lôi thân thể ra ngoài.
Dường như, thân thể hắn đã cắm rễ ở trong bãi tha ma rồi vậy.
Thân thể hắn đã hòa cùng một thể với vùng đất quỷ dị này, trở thành một phần trong đó, không thể nào thoát khỏi.
"Quỷ đã bị áp chế, thân thể mất đi tri giác. Hiện tại, thân thể của mình chỉ còn hoạt động được mỗi cánh tay. Ở trong tình trạng như vậy, chỉ còn lại một biện pháp duy nhất."
Sau khi đưa ra quyết định, Dương Gian chủ động từ bỏ chống cự, thu hồi bàn tay quỷ đang giữ ở trên mặt đất.
Thân thể hắn không còn điểm chống cự, lập tức chìm xuống với tốc độ cực kỳ nhanh.
Rất nhanh.
Đầu của Dương Gian đã bị chôn vùi.
Thứ duy nhất của hắn còn lồi trên mặt đất chính là một cánh tay, giống như hắn đang muốn kêu cứu với người bên ngoài vậy.
Tuy nhiên cánh tay này cũng đang chìm xuống với tốc độ cực kỳ nhanh.
Từ cánh tay, đến cổ tay, cuối cùng chỉ còn lại mỗi bàn tay là lồi ra bên ngoài.
Dường như Dương Gian đã bị chôn vùi hoàn toàn dưới đất, không thể nào chui ra được nữa.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên tốc độ chìm xuống của Dương Gian đột nhiên dừng lại.
Phần đất mộ trên đỉnh đầu Dương Gian khẽ động một cái, dường như có thứ gì đó chui từ trong ra ngoài.
Đó là một con búp bê bằng vải, vừa bẩn vừa cũ, được may lại bằng tóc.
Con búp bê vải này có mắt có mũi, có đầy đủ tứ chi, nhưng kỹ xảo may vá quá kém cỏi, cho nên trông nó xiêu xiêu vẹo vẹo, không thành hình.
Nhưng một con búp bê vải quỷ dị này như vậy lại có thể tự di chuyển.
Sau khi chen ra khỏi mặt đất, búp bê vải khẽ lắc lắc cái đầu nhỏ, phủi chút bùn đất trên người. Sau đó nó lăn lộn mười mấy vòng từ trên mộ xuống dưới.
Sau khi chạm đất, búp bê vải vội vàng đứng dậy rồi bỏ chạy về một phương hướng.
Dường như nó cảm nhận được một loại nguy hiểm nào đó, hoặc đây chính là bản năng của nó.
Búp bê vải bước thấp bước cao, bắt đầu chạy ở trên mặt đất tơi xốp.
Nó vốn tưởng rằng bản thân có thể chạy được rất xa.
Nhưng kết quả là, chưa chạy được mười mét, búp bê vải đã té một cái, sau đó rơi vào trong hố đất.
Nó cố gắng giãy dụa, mong muốn chui ra ngoài, nhưng không hề có bất cứ tác dụng nào. Dường như ở phía dưới đống bùn đất đang có thứ gì đó nắm lấy nó, không cho nó ra ngoài.
Mặc dù hai tay của con búp bê vải vẫn còn lộ ra bên ngoài, đồng thời nó cũng đang cố giãy dụa, nhưng hoàn toàn vô ích.
Cuối cùng, nó chỉ có thể bị bùn đất vùi lấp trong tuyệt vọng.
Ngay khi búp bê vải vừa bị kéo vào sâu trong lòng đất, ở chỗ ngôi mộ kia, bàn tay đang lộ ra ngoài của Dương Gian khẽ động, sau đó thân thể hắn từ từ leo ra khỏi ngôi mộ.
Đầu hắn xuất hiện, tiếp đến là thân thể, cuối cùng là hai chân.
Cả người Dương Gian dính đầy bùn đất, sắc mặt âm trầm. Hắn đã thoát khỏi hạn chế của đất mộ, thành công tránh thoát lần tập kích này, đồng thời sống sót.
"Quả nhiên, trong trường hợp này chỉ có búp bê thế mạng mới có thể cứu được mình. May là lúc đến đây mình đã chuẩn bị kỹ càng, mang theo một con búp bê thế mạng. Nếu không dù mình có thêm mấy thanh sài đao đi nữa cũng phải mai táng tại chỗ này. Đúng là nguy hiểm."