- Tôi vừa mới thành lập một bộ hồ sơ, tên là chuyện linh dị của Phúc Thọ Viên, cấp độ nguy hiểm là A. Trước đó tôi cũng phái người liên lạc với tổng bộ. Tào Duyên Hoa đã đích thân trả lời, ông ta bảo, nếu cần tổng bộ sẽ tiến hành trợ giúp chúng ta xử lý chuyện linh dị này.
- Đây là lần đầu tiên Tào Duyên Hoa đáp ứng một cách sảng khoái như vậy. Điều này chứng tỏ ông ta cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.
- Đừng có quấy rầy trong lúc tôi làm việc. Để những người khác đi xử lý đi, hiện tại tôi còn đang bận.
Diệp Chân tỏ ra có chút không kiên nhẫn, hắn ta phất phất tay, ra hiệu cho người quản lý kia rời đi.
Hắn ta rất chán ghét bị người khác làm phiền vào lúc này.
Người quản lý kia không hề rời đi mà tiếp tục nói:
- Quỷ vực bao phủ xung quanh Phúc Thọ Viên rất mạnh. Tôi đã cho người thử qua nhưng không thể nào xâm nhập được. Những người quản lý khác cũng tỏ ra bất lực với chuyện này.
Vốn dĩ số lượng ngự quỷ nhân có được quỷ vực đã ít.
Nay lại thêm chuyện quỷ vực cũng phân chia mạnh yếu, cho nên khi đối mặt với quỷ vực đang bao phủ xung quanh Phúc Thọ Viên, bọn họ đều tỏ ra bất lực. Đồng thời bọn họ tin tưởng, trong chuyện này cũng chỉ có lão đại Diệp Chân của bọn họ là có thể giải quyết được mà thôi.
Nhưng Diệp Chân lại tỏ ra thờ ơ, sau đó cau mày nói:
- Ông là lão đại hay tôi là lão đại vậy? Đừng có nói nhiều, chờ tôi xem xong tập anime này rồi nói sau. Đây là tập mới nhất đó.
Người quản lý kia nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng rời khỏi phòng làm việc.
Vừa ra ngoài.
A Vũ đang đứng trước cửa vội vàng hỏi:
- Lão đại nói thế nào?
Người quản lý kia nhìn những người ở bên ngoài, sau đó nói:
- Tổng giám đốc Diệp đang uống trà chiều, tạm thời không rảnh để quản lý chuyện này. Chúng ta cứ chờ thêm một chút đi.
A Vũ lo lắng nói:
- Không thể chờ được nữa, La Tố Nhất cùng Lâm Lạc Mai đã mất liên lạc, quỷ vực bao phủ toàn bộ Phúc Thọ Viên. Dương Gian còn ở bên trong, không biết hắn đang làm gì. Chúng ta không thể đợi lâu, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Người quản lý kia trầm giọng nói:
- Tôi biết, nhưng hiện tại cục diện còn chưa bị mất khống chế, đúng không? Phạm vi của quỷ vực chưa thực sự lớn, đồng thời bên trong còn có Dương Gian và một đám ngự quỷ nhân. Chuyện này còn chưa nghiêm trọng đến mức phải đi xử lý ngay, chúng ta cứ chờ đợi thêm một chút đi. Nói không chừng, chờ thêm lúc nữa là Dương Gian có thể xử lý xong. Chúng ta cũng không thể vội vàng đi gánh chuyện như vậy được.
- Mấy người chú ý tình hình của Phúc Thọ Viên, tùy thời báo cáo là được. Nếu có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra, tôi nghĩ tổng giám đốc Diệp sẽ không dễ dàng tha thứ cho mấy người đâu. Chắc mọi người đều hiểu tính khí của tổng giám đốc Diệp chứ.
Những người khác nghe vậy liền im lặng.
- Cũng thật là, xảy ra chuyện lúc nào không được lại chọn đúng lúc này. Rõ ràng ngày nào lão đại cũng phải ngồi uống trà chiều vào giờ này hết, ít nhất cũng phải bốn năm giờ chiều mới xong.
A Vũ cảm thấy có chút đau đầu.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Dù chuyện có lớn cỡ nào đi nữa, bọn họ cũng không được phép quấy rầy Diệp Chân trong lúc hắn ta đang xem anime.
Người quản lý kia nói:
- Tuy nhiên tổng giám đốc Diệp chắc chắn sẽ ra tay. Chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng như ngày thường là được.
- Đúng thế.
Những người khác đều đồng loạt gật đầu.
Lúc này, ở trong Phúc Thọ Viên.
Sau khi dựa vào búp bê thế mạng và tránh thoát khỏi một lần tập kích hẳn phải chết, Dương Gian không hề cảm nhận được sự sung sướng khi trở về từ cõi chết, mà ngược lại, hắn càng thêm căng thẳng.
Bởi vì manh mối lộ ra sau chuyện này quá mức phức tạp.
Bà lão họ Lưu chết đi sống lại và biến thành quỷ, cây đinh đóng quan tài trong bãi tha ma, bức thư màu đỏ, còn có khu nghĩa địa dùng để mai táng lệ quỷ này nữa.
Khi liên hệ những thứ này với nhau, hắn luôn có cảm giác đây là một bí ẩn cực lớn nào đó. Đồng thời, ở trong bí ẩn này còn chứa đựng nguy hiểm nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
Lúc này Dương Gian đang rất tò mò.
Nếu hiện tại hắn thành công đưa bức thư cho bà lão họ Lưu kia thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên, hiện tại nguy hiểm còn chưa có giải trừ, không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện này.
Khẽ đưa mắt nhìn khối bia mộ có khắc tên của bản thân, Dương Gian vừa quan sát vừa suy nghĩ.
Mặc dù chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng lượng tin tức lộ ra cực kỳ nhiều, cũng rất quan trọng.
"Con quỷ kia dùng đinh đóng quan tài để khắc chữ. Nhưng theo như cây đinh đóng quan tài thứ nhất mà mình có, dường như nó cũng không hề có năng lực nguyền rủa như này mà. Đương nhiên, cũng có thể là lúc đó mình không phát hiện ra. Tuy nhiên, càng nghĩ mình càng cảm thấy loại năng lực nguyền rủa bằng cách khắc tên này không thể nào xuất phát từ đinh đóng quan tài được."
"Mà nó hẳn xuất phát từ những tấm bia mộ trong chỗ này."
Dương Gian bắt đầu nghi ngờ những tấm bia mộ trong này. Có vẻ như những tấm bia mộ trống trơn kia chính là một danh ngạch. Nếu khắc tên của bất kỳ một ai lên trên đó, người kia sẽ lập tức bị lực lượng quỷ dị của bãi tha ma này tập kích và chôn vùi vào trong lòng đất.
Dường như bà lão họ Lưu này chỉ là một món công cụ.
Một món công cụ dùng để khắc tên, tương tự như quỷ nô. Bởi vì lực lượng tập kích thực sự không đến từ bản thân của bà ta.
Như vậy là đã có thể giải thích rõ ràng cho chuyện vì sao bà lão họ Lưu lại có thể sống lại sau khi chết và biến thành lệ quỷ.
Có lẽ bà lão họ Lưu này không phải là lệ quỷ thực sự, mà chỉ bị lực lượng linh dị khống chế, trở thành quỷ nô cho bãi tha ma này.
Còn lệ quỷ thực sự là một thứ khác.
Ánh mắt Dương Gian liên tục lấp lóe, trong đầu hắn nảy sinh ra một suy nghĩ táo bạo.
"Nếu muốn chứng minh được điểm này, vậy mình cần phải thử nghiệm một chút. Tìm một tấm bia trống, sau đó mình sẽ thay thế quỷ, khắc tên của một người lên. Dựa vào đó mình có thể chứng thực được nguồn gốc phát ra nguyền rủa là cây đinh đóng quan tài trong tay bà lão kia hay là bia mộ."