Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1576 - Chương 1577: Không Còn Cơ Hội Tế Bái

Chương 1577: Không Còn Cơ Hội Tế Bái

Nếu đã muốn thử, vậy vì sao hắn lại không khắc tên của bà lão kia lên bia mộ đây?

Dùng nguyền rủa của quỷ để đối phó với quỷ.

Nếu thử nghiệm thành công, bà lão đang du đãng ở trong bãi tha ma sẽ giống như La Tố Nhất, bị chôn vùi dưới mộ. Đến lúc đó, bất kể là lấy đinh đóng quan tài, hay là đưa thư đều có thể hoàn thành một cách nhẹ nhõm. Bọn hắn căn bản không cần phải đuổi theo tiếng đục của bà ta, cũng không lo tổn hao người nữa.

"Điều này đáng giá để nếm thử. Mình nhớ trước đó đó mình từng nhìn thấy một tấm bia trống khi đi ngang qua ngôi mộ kia."

Dương Gian lập tức nhớ lại khung cảnh trên đường khi đi kiếm ngôi mộ số 78.

Rất nhanh.

Hắn từ trong ký ức tìm ra được một ngôi mộ có tấm bia trống.

Đó là nơi hắn vừa rời đi lúc trước, cũng chính là ngôi mộ nằm gần mộ số 20.

"Cứ quyết định thế đi."

Dương Gian nhanh chóng thiết lập kế hoạch, sau đó xoay người rời đi. Hắn cần phải trở về, tụ họp lại với đám người Tôn Thụy.

Mặc dù hắn đã tổn thất mất một con búp bê thế mạng.

Nhưng hắn lại tìm ra phương pháp xử lý chuyện linh dị đáng sợ này. Cho nên cái giá này vẫn có thể tiếp nhận được. Vả lại, một khi thực hiện thành công, rất có thể hắn sẽ lấy được cây đinh đóng quan tài thứ hai.

- Sao vẫn chưa về, lần này đội trưởng Dương rời đi có hơi lâu. Anh ấy sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đó chứ. Nếu quả thực gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn, vậy mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Tôn Thụy đưa mắt nhìn về phía Dương Gian rời đi lúc nãy.

Đã qua mấy phút rồi mà không hề nhìn thấy người xuất hiện.

Với lại, lúc này tiếng đục cũng đã dừng lại. Nhưng chỗ này không xuất hiện người bị tập kích. Người vừa chết không nằm trong số bọn họ.

- Có lẽ Dương Gian đã bị quỷ xử lý.

Lý Dương nói:

- Đừng có chuyện gì đều nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy. Chuyện này sẽ chỉ khiến bản thân thêm áp lực mà thôi.

Tôn Thụy đứng nắm chặt cây gậy và nói:

- Tôi chỉ lo lắng mà thôi. Nếu đội trưởng Dương thực sự gãy ở chỗ này, vậy chúng ta cũng sẽ phải chết. Bởi vì chúng ta không có quỷ vực, sẽ không thể nào rời khỏi đây.

- Đến lúc đó chúng ta chỉ còn cách liều mạng với lệ quỷ. Mà vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, xác suất của việc liều mạng không hề lớn.

- Một khi bị quỷ để mắt đến, vậy cũng chỉ là chuyện chết trong nháy mắt.

Nghe lời y nói.

Vốn những người còn tưởng rằng bọn họ có thể sống sót mà rời đi khỏi đây suýt chút nữa tuyệt vọng.

Thì ra, người có thể mang bọn họ rời đi khỏi đây chính là đội trưởng Dương kia. Còn Tôn Thụy, Lý Dương, thậm chí là Lâm Lạc Mai lúc nãy đều không có tư cách rời khỏi chỗ này.

Nói cách khác, nếu Dương Gian không xuất hiện, bọn họ sẽ bị nhốt ở đây đến chết.

“Đinh đinh! Đang đang!”

Đúng lúc này, âm thanh vừa quen thuộc vừa kinh khủng kia lại xuất hiện lần nữa. Âm thanh này vừa xuất hiện đã phá vỡ bầu không khí kìm nén và yên tĩnh ở đây, khiến cho mỗi người đều phải giật mình.

Lại đến nữa, tiếng đục chết chóc kia lại xuất hiện.

Quỷ chưa bị xử lý, nó còn đang khắc tên.

Ngay khi nghe được âm thanh này, tâm trạng của Tôn Thụy có chút bùng nổ, y gầm nhẹ:

- Tôi đã biết là hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà. Con quỷ kia còn chưa bị xử lý, nó vẫn còn đang khắc tên. Lần này lại có một người phải chết, mà khả năng cao chúng ta sẽ bị nhốt chết ở trong chỗ này.

- Không đến mức như vậy chứ.

Lý Dương trọn tròn hai mắt, hắn ta không quá tin tưởng vào lời Tôn Thụy nói.

Dương Gian sẽ chết ở chỗ này?

Đây là chuyện không thể nào.

Lúc trước hắn ta từng chứng kiện bộ dạng mạnh mẽ xông xáo của Dương Gian ở trong thế giới quỷ họa. Lệ quỷ ở trong chỗ đó còn nguy hiểm hơn đây rất nhiều lần, nhưng không phải Dương Gian vẫn còn sống rất tốt hay sao?

- Xem ra tâm tính của cậu còn kém hơn cả tưởng tượng của tôi. Với bộ dạng này của cậu, khi phải đối mặt với chuyện linh dị cấp độ khó giải, cậu chắc chắn sẽ phải chết. Huống hồ, hiện tại chuyện này còn không tính là chuyện khó giải. Nếu lập hồ sơ cho nó, ngay cả cấp A còn chưa đến.

- Quỷ chưa bị xử lý, nhưng tôi cũng không bị chết ở trong chỗ này. Với lại tôi đã tìm ra phương pháp đối phó với nó.

Giọng nói của Dương Gian bất chợt truyền đến. Hắn đi vòng qua một ngôi mộ và xuất hiện ở trước mặt đám người.

- Đội trưởng Dương, cậu không có việc gì?

Tôn Thụy có chút kinh ngạc, dường như y không nghĩ Dương Gian có thể bình an trở về.

Bởi vì quãng thời gian mà hắn đuổi theo con quỷ kia có hơi lâu.

Bất kể là ai đều sẽ nghĩ hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dương Gian nói:

- Không cần nói nhiều, đi theo tôi. Chúng ta quay lại, từ giờ trở đi mấy người không cần tìm ngôi mộ số 78 nữa. Chỉ cần chú ý xung quanh, nhìn xem có tấm bia nào trống hay không. Nếu có thì phải lập tức thông báo cho tôi ngay.

Hắn không muốn lãng phí thêm thời gian.

Vội vàng mang đám người quay lại đường cũ.

Những người khác nhìn thấy Dương Gian trở về, đều tỏ ra mừng rõ, giống như nhìn thấy hy vọng vậy.

- Bà nội tôi thế nào rồi…

Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô gái tên Lưu Hân Duyệt kia chợt hỏi thăm Dương Gian.

Điều cô ta quan tâm không phải là người ba đã chết đi, mà vì cô ta muốn biết, vì sao bà cô ta lại biến thành lệ quỷ và du đãng trong chỗ này, không ngừng giết người.

Dương Gian nhìn cô ta một cái rồi hỏi:

- Tên của bà cô là gì vậy?

- Lưu… Lưu Lan.

Ánh mắt Lưu Hân Duyệt có chút tránh né, không dám đối mặt với ánh mắt quái dị và lạnh lùng của Dương Gian.

Bởi vì mỗi lần nhìn, cô ta đều có cảm giác ngạt thở.

Đây căn bản không phải là ánh mắt mắt mà một người sống nên có. Tuy nhiên nó lại có chút giống với ánh mắt trước kia của bà nội cô ta, quá kinh khủng.

Dương Gian lạnh nhạt nói:

- Lưu Lan? Rất tốt, bất kể bà cô biến thành bộ dạng gì, là thi thể hay là quỷ, thì hôm nay tôi sẽ đích thân chôn bà ta.

- Chỉ sợ từ nay về sau mấy người không có cơ hội tiếp tục tế bái nữa. Với lại tôi nghĩ, sau khi mấy người sống sót và ra khỏi đây, hai người sẽ không dám đến chỗ này nữa đâu.

Bình Luận (0)
Comment