- Quỷ còn đang giết người, đội trưởng Dương, cậu mau nghĩ cách gì ngăn cản nó đi.
Tôn Thụy tỏ ra có chút xấu hổ, bởi vì tâm tình của y quá tệ. Khi đối mặt với áp lực sinh tử, y không thể nào trấn định được như Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Không cần để ý đến nó, cứ để để cho nó giết một người nữa cũng được. Nếu phương pháp kia của tôi có tác dụng, đây sẽ là người cuối cùng mà nó giết.
- Còn nếu phương pháp kia không có tác dụng, vậy chúng ta sẽ rời đi khỏi đây.
Hắn không lo bản thân sẽ bị quỷ khắc tên, bởi vì ở trong chỗ này đã có một ngôi mộ dành riêng cho hắn rồi.
Còn những người khác.
Nếu ở bên cạnh, chỉ cần kịp, hắn sẽ thử ra tay cứu một lần.
Bởi vì Dương Gian còn có một suy đoán khác.
Ở trong chỗ này, chưa hẳn tất cả đều là con đường chết.
Người bình thường cũng có cơ hội sống sót.
Chỉ là hắn chưa biết đúng hay không.
Hắn còn cần phải chứng minh thêm về suy đoán này.
…
Ở trong bãi tha ma tối tăm, mỗi một lần xuất hiện tiếng đinh đinh cũng có nghĩa là con quỷ du đãng trong nghĩa địa đang khắc bia mộ và chôn sống người được nó khắc tên.
Một khi tên của người kia được hoàn thành, như vậy ở trong chỗ này, người có tên đó sẽ được mai táng, vĩnh viễn ở lại trong khu mộ. Người đó sẽ trở thành một cỗ thi thể ở trong bãi tha ma, chậm rãi hư thối rồi biến mất.
Sắc mặt Dương Gian vẫn bình tĩnh như trước, bỏ mặc tiếng đục đinh đinh kia, nhanh chóng di chuyển trên con đường đất có đầy mồ mả.
Tốc độ giết người của quỷ quá chậm.
Mỗi lần nó chỉ giết một người. Nếu không phải là một người quá xui xẻo, hay trước đó đã bị quỷ để mắt đến thì hắn căn bản không cần quá lo lắng.
Dù sao hắn cũng đã hiểu rõ cách thức giết người của quỷ, nên ít nhiều gì cũng có một chút dũng khí.
Rất nhanh.
Mọi người đã đi theo đường cũ để trở về. Dường như chuyến đi này của bọn họ có hơi lãng phí thời gian. Coi như cái chết của La Tố Nhất và một người thành viên diễn đàn Linh dị hoàn toàn uổng phí. Ngoài ra Dương Gian cũng suýt nữa ngỏm ở trong chỗ này.
Dù uổng phí nhưng cũng không phải là chúng hoàn toàn không có tác dụng.
Hiện tại Dương Gian đã nắm giữ được những manh mối quan trọng và phương pháp giải quyết chuyện trước mắt.
- Đội trưởng Dương, chỗ này, chỗ này có một bia mộ trống, phía trên không có chữ gì cả.
Bất chợt, họ đã tìm ra được một tấm bia mộ trống. Thực ra thứ này cũng không khó tìm như tưởng tượng của bọn họ. Mặc dù bãi tha ma rất lớn, phần lớn mộ trong này đều đã có chủ, nhưng số lượng mộ vô chủ cũng có không ít.
Một người thành viên của diễn đàn Linh dị la lớn vừa chỉ tay vào ngôi mộ ở bên cạnh.
Bia mộ được làm bằng đá xanh, nhưng không biết có phải là do hoàn cảnh chỗ này ảnh hưởng hay không. Mà tấm bia lại có màu xanh và đen xen lẫn nhau, lộ ra vẻ u ám, băng lãnh, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Giống như cảm nhiễm phải một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó.
Dương Gian lập tức đi đến bên cạnh ngôi mộ kia sau đó nói:
- Có ai mang dao găm không? Cho tôi mượn một chút.
Lập tức, một người thành viên của diễn đàn Linh dị đưa cho hắn một con dao găm quân dụng.
Sau khi nhận lấy, Dương Gian cũng không thèm nói tiếng cảm ơn. Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống trước tấm bia, định dùng dao để khắc tên của bà lão họ Lưu kia, Lưu Lan.
Nhưng, khi hắn dùng thanh dao găm sắc bén kia xẹt qua bia mộ lại không hề lưu lại chút dấu vết nào. Giống như hắn vừa cầm dao vạch trên kim cương vậy, không, thậm chí thứ này còn cứng rắn hơn cả kim cương. Đồng thời ở trên thế giới căn bản không hề có loại chất liệu này.
Một loại nguyền rủa nào đó đã ảnh hưởng lên bia mộ.
Dưới sự ảnh hưởng của lực lượng linh dị, dao găm bình thường đã không thể nào phát huy được tác dụng nữa.
- Tấm bia này cứng như vậy? Đội trưởng Dương, cậu tránh ra, để tôi thử chút xem sao.
Tôn Thụy đi đến, khẽ quan sát tấm bia, sau đó cầm súng bắn một phát vào nó.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên nhưng tấm bia vẫn hoàn hảo vô khuyết. Viên đạn va vào tấm bia, sau đó bắn ngược ra ngoài, văng ra bên cạnh, thiếu chút nữa đụng phải người khác.
- Đây không phải là bia mộ bình thường, mà là một món đồ linh dị, hoặc là nó bị một loại linh dị nào đó ăn mòn, nên đã phát sinh biến hóa không tưởng nào đó. Nó đã trở thành một tấm bia mộ không thể dùng lẽ thường để đối đãi. Tôi từng thử nghiên cứu qua về phương diện này, những vật phẩm bình thường, một khi bị ảnh hưởng bởi lực lượng linh dị đều sẽ trở nên không tầm thường, vượt qua giới hạn về khoa học vật lý.
Tôn Thụy để súng xuống, lắc đầu rồi nói:
- Chỉ sợ dù chúng ta có cầm bom để nổ cũng không khiến cho thứ này bị sứt mẻ được. Khoan, tôi hiểu rồi, cậu muốn dùng dao găm để khắc tên bà lão họ Lưu kia đúng không? Cậu làm như vậy là vì muốn lợi dụng nguyền rủa ở trên tâm bia, xử lý bà Lưu. Lợi dụng nguyền rủa của quỷ để đối phó với quỷ, cái này đúng là một ý nghĩ của thiên tài. Vậy mà cậu có thể nghĩ ra được, quá tuyệt.
Khi đoán ra được ý đồ của Dương Gian, y cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Chuyến đi vừa rồi, Dương Gian đã nghĩ ra cách phá giải cục diện đáng sợ này.
Sau đó y lại tỏ ra có chút kinh hỉ, bởi vì điều này có nghĩa là bọn họ không cần bị động chịu chết nữa, mà đã tìm ra phương pháp phản công.
Nhưng khi thấy Dương Gian không thể nào khắc tên lên trên bia mộ, Tôn Thụy lại tỏ ra nhíu mày.
Nghĩ lại những thủ đoạn của bản thân… Dường như chúng cũng không có tác dụng gì trong chuyện này hết.
- Nghe cậu nói vậy thì tôi mới nhớ ra, vật phẩm bình thường không thể nào ảnh hưởng đến vật phẩm linh dị. Cho nên tôi cũng cần có một món công cụ đặc thù thì mới có thể khắc tên lên bia mộ được.
Sau khi được nhắc nhở, cuối cùng Dương Gian xem như cũng đã hiểu.
Vì sao quỷ lại dùng đinh đóng quan tài để khắc chữ lên bia mộ.
Bởi vì năng lực của đinh đóng quan tài là áp chế toàn bộ lệ quỷ, cho nên khi tiếp xúc với bia mộ, trong nháy mắt đó nó liền áp chế và khiến cho bia mộ trở thành một tấm bia đá bình thường.