Trong bãi tha ma tối tăm và yên tĩnh. Xung quanh một ngôi mộ đang tụ tập một đám người. Lúc này bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào ngôi mộ trước mặt, sắc mặt mỗi người khác nhau.
Có người hoảng sợ, bất an, cũng có người tò mò, mong chờ.
Nhưng đối với Dương Gian mà nói, hắn lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hắn cảm giác được, dường như nguyền rủa này đã có tác dụng. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là tiếng đục quanh quẩn xung quanh bãi tha ma đã dừng lại.
"Kết thúc rồi sao?"
Tôn Thụy thu hồi ánh mắt khỏi bia mộ, rồi nhìn về phía Dương Gian.
- Chưa thể biết được, nhưng hẳn là đã kết thúc. Tuy nhiên, tốt nhất chúng ta nên chờ một chút. Năm phút, không, nếu ba phút mà tiếng đục không xuất hiện, như vậy có thể chứng minh con quỷ vừa rồi đã bị nguyền rủa của mộ chôn sống.
Vừa nói Dương Gian vừa cảm nhận biến hóa của bản thân.
Vừa rồi hắn sử dụng thanh sài đao để khắc chữ lên bia mộ, nên có khả năng bản thân hắn sẽ gặp phải nguyền rủa của nó, giống như những lần sử dụng trước. Nhưng…
Mọi chuyện dường như đã vượt quá suy đoán của Dương Gian.
Bản thân hắn không có chuyện gì hết.
Dương Gian không tiếp nhận nguyền rủa của thanh sài đao.
Ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, trong lòng đang cân nhắc:
"Nếu chỉ là khắc chữ thì sẽ không ảnh hưởng đến bản thân hay sao? Hay là mục tiêu mà mình sử dụng là bia mộ, không phải lệ quỷ, cũng không phải người sống, cho nên nguyền rủa không có hiệu lực?"
Mặc dù không hiểu rõ chuyện này cho lắm, nhưng nếu bản thân không gặp nguyền rủa thì đó là một chuyện tốt.
- Cũng đã kết thúc, nếu quỷ khắc chữ có thể giết người, vậy theo lý khi chúng ta khắc tên lên mộ cũng sẽ có được hiệu quả.
Lý Dương quét mắt nhìn xung quanh.
Ở trong bãi tha ma này vẫn còn khá cổ quái và quỷ dị, nhưng ít ra có thể biết được tiếng đục vừa nãy không còn tiếp tục xuất hiện.
Tuy nhiên Dương Gian nói đúng, nếu muốn xác nhận thì phải chờ thêm ba phút nữa.
Sau khi khắc tên xong, muốn đi đến ngôi mộ trống tiếp theo, con quỷ sẽ cần phải tốn một đoạn thời gian. Điều này không khó phân tích khi đã có cái chết của La Tố Nhất và những thành viên khác của diễn đàn Linh dị.
Chỉ là quãng thời gian này không quá dài, đại khái khoảng chừng một hai phút gì đó.
- Vậy cứ chờ thêm một chút đi. Hi vọng mọi thứ đều sẽ bình yên vô sự.
Lúc này sắc mặt của Tôn Thụy không còn khẩn trương như trước.
Bởi vì y cho rằng hành động của Dương Gian có tác dụng.
Việc liên tục bị quỷ giết chết đã bị ngăn chặn.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh họ xuất hiện một tiếng kêu thất thanh, đầy hoảng sợ.
- Chị!
Chính là con trai của Lưu Nguyên, Lưu Hạo phát ra, là một người thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy gì đó. Lúc này, thân thể cậu ta đột nhiên trầm xuống, giống như có thứ gì đó đang níu lấy hai chân của cậu bé. Như một người bị chết đuối, cả người cậu bé sắp sửa sụp xuống dưới đất. Ngay khi vừa bị sụp xuống, cậu bé vô ý túm lấy người chị gái Lưu Hân Duyệt ở bên cạnh.
Nhưng cỗ lực lượng này không phải là thứ mà một cô gái nhỏ bé như Lưu Hân Duyệt có thể tiếp nhận.
Chỉ trong nháy mắt, Lưu Hân Duyệt bị té trên mặt đất, còn hai chân của Lưu Hạo đã chìm vào trong đất.
- Tiểu Hạo.
Lưu Hân Duyệt hoảng hốt, cô ta liều lĩnh túm lấy cánh tay của em trai, định ngăn cản chuyện đang xảy ra.
- Túm chặt tay chị, đừng có buông, không được buông. Cứu mạng, cứ em tôi với, tôi cầu xin mọi người đó…
Lưu Hạo xảy ra chuyện.
Tên của cậu bé đã bị khắc vào bia mộ, bãi tha ma quỷ dị này đang muốn thôn phệ, chôn vùi cậu bé vào trong mộ.
Những người bên cạnh thấy vậy vội vàng rời xa, sợ bị cuốn vào.
- Chị, em không muốn chết, em không muốn…
Lưu Hạo lập tức khóc lóc vì sợ hãi. Vốn là một người nhát gan lúc này lại gặp phải chuyện như vậy khiến cậu bé sắp sửa sụp đổ.
- Lại có thêm một người nữa xui xẻo.
Tôn Thụy vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không hề cử động.
Không phải y không muốn cứu, mà là cứu không nổi.
Ngay cả ngự quỷ nhân như La Tố Nhất mà bọn họ còn cứu không kịp, huống hồ chi đây chỉ là một người bình thường.
Nhưng, không đợi cho Tôn Thụy nói xong, y đột nhiên cảm giác được Dương Gian ở bên cạnh đang nhanh chóng lao ra ngoài.
"Hả?"
Sắc mặt Tôn Thụy khẽ động, vội vàng nhìn sang.
Y cũng cảm thấy khá kỳ quái đối với cử động của Dương Gian. Bởi vì Dương Gian không phải là một kẻ hiền lành gì. Từ việc vừa nãy hắn giết chết một người của diễn đàn Linh dị là có thể nhìn ra được. Một khi hắn đã hung ác thì còn hung ác hơn bất kỳ ai. Nên theo lý mà nói, hắn sẽ không thể nào cứu một người bình thường mới phải.
Nhưng không đợi cho y kịp suy nghĩ nhiều.
Dương Gian đã chạy đến nơi, sau đó hắn lập tức ôm lấy tay còn lại của Lưu Hạo, rồi dùng lực.
Vốn thân thể của Lưu Hạo đang bị chôn trong bùn đột, nhưng hiện tại nó cứ thế bị Dương Gian nhấc lên trên mặt đất, ngăn cách với nguyền rủa của bãi tha ma.
"Cứu…cứu được? Sao có thể chứ?"
Sắc mặt Tôn Thụy khẽ biến, tỏ ra không thể tưởng tượng khi chứng kiến Dương Gian nhấc người Lưu Hạo lên khỏi mặt đất.
Nhưng rất nhanh y đã phát hiện ra được manh mối.
Hai chân của Lưu Hạo đã không còn nữa.
Một bóng màu đen khẽ xuất hiện ở dưới chân của Dương Gian. Quỷ ảnh chủ động tách ra hai chân của Lưu Hạo, nhấc thân thể của cậu bé cách khỏi mặt đất, gián đoạn nguyền rủa.
- Quả nhiên, giống như suy đoán của tôi.
Một tay nhấc lấy Lưu Hạo, Dương Gian lạnh lùng nhìn lấy mặt đất đang nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Ở trong bùn đất, hai chân của Lưu Hạo đã bị cắn nuốt và chôn xuống mộ.
Nhưng chỉ cần như vậy, sẽ không có dấu hiệu cho thấy quỷ sẽ tăng cường tập kích để chôn vùi mục tiêu.
Cũng giống như cánh tay mà Dương Gian lấy của một thành viên diễn đàn Linh dị lần trước. Khi hắn cầm nó trong tay cũng sẽ không bị tập kích, nhưng một khi vứt xuống đất, nguyền rủa sẽ tập kích và chôn vùi nó.
- Đội trưởng Dương, anh đã tìm ra phương pháp phá giải lời nguyền rủa của bia mộ?
Lý Dương mở to hai mắt, tỏ ra có chút kinh hỷ khi thấy Dương Gian cứu được Lưu Hạo.