Lần đầu tiên ra tay, Dương Gian không cứu được La Tố Nhất.
Lần thứ hai, Dương Gian chỉ lấy được một cánh tay.
Cuối cùng, lần thứ ba ra tay, hắn đã thành công cứu được một người bình thường. Đồng thời còn cưỡng ép phá bỏ một loại nguyền rủa giết người gần như khó giải.
Dương Gian nói:
- Quỷ đã giết hai ba người ở bên cạnh tôi rồi, nếu còn không tìm ra phương pháp phá giải vậy cũng có nghĩa là tôi quá vô dụng.
Sắc mặt Tôn Thụy khẽ đúng.
Thú thực, đến giờ y vẫn chưa biết được nguyên nhân của chuyện này là gì.
Dương Gian tiếp tục nói:
- Đất mộ, đất mộ mà chúng ta giẫm lên trên chính là điểm mấu chốt. Muốn ngăn cách nguyền rủa với chỗ này, phương pháp duy nhất chính là cách xa mặt đất, không tiếp xúc với đất mộ. Con quỷ trong mộ cũng sẽ không rời khỏi mặt đất để giết người, cho nên khi rời xa mặt đất sẽ không có việc gì.
- Với lại tôi không phải là mục tiêu, nên nguyền rủa sẽ không chuyển dời lên trên người của tôi. Từ đó người bị nguyền rủa có thể thuận lợi sống sót.
Trong lòng Tôn Thụy bừng tỉnh.
"Thì ra là vậy."
Lúc này y mới nhớ đến, trước đó Dương Gian từng thất bại trong việc cứu thành viên của diễn đàn Linh dị. Khi đó hắn chỉ lấy được một cánh tay của đối phương. Sau một hồi quan sát, hắn lại vứt nó xuống đất.
Ngay khi vừa chạm đất, cánh tay kia lại bị đất mộ thôn phệ, biến mất không thấy gì nữa.
Có lẽ từ lúc đó Dương Gian đã nghĩ đến khả năng này, chỉ là đến hiện tại hắn mới mượn được việc Lưu Hạo bị tập kích để kiểm chứng.
Tôn Thụy nói:
- Cho nên cậu đã chém đứt hai chân của cậu bé, để giúp cậu bé thoát khỏi nguyền rủa, thành công thoát được một kiếp? Tuy nhiên, đó là dò hành động của cậu nhanh. Chỉ cần cậu chậm thêm một chút, chắc chắn cậu sẽ phải chắt đến tận eo của cậu ta. Đến lúc đó, có cứu cũng không còn giá trị gì. Loại phương pháp này không quá thực dụng, vẫn cần phải trả giá đắt.
Vẻ mặt Dương Gian vẫn như cũ, chỉ nói:
- Cậu sai rồi, tìm ra được phương pháp, chúng ta có thể dùng một cái giá thấp, nằm trong phạm vi chịu đựng của người bình thường để xử lý chuyện này.
- Cho dù không có sự trợ giúp của tôi, chỉ cần biết được quy luật, người bình thường cũng có thể sống sót. Bởi vì trong chỗ này có tồn tại một số chỗ không cần phải tiếp xúc với đất mộ.
Nói xong, hắn ôm theo Lưu Hạo đi đến trước bia mộ, rồi đặt cậu bé lên trên.
- Ngồi ở chỗ này, nếu rơi xuống là cậu chết chắc đó.
Dương Gian khẽ nhìn Lưu Hân Duyệt, rồi bảo:
- Đến giữ em của cô đi. Hiện tại nó không có hai chân, nhưng ít nhất mạng của cậu bé vẫn giữ được.
Lúc này, Lưu Hân Duyệt đang co quắp ngồi dưới đất, sắc mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Ngay vừa rồi, cô ta đều sắp phát điên khi chứng kiến người em trai phải chết trước mặt.
Không ngờ, người tên đội trưởng Dương, máu lạnh, vô tình này lại ra tay giúp đỡ.
Mặc dù đã cụt mất hai chân, nhưng tốt xấu gì em trai cô ta vẫn còn sống sót.
Khẽ lau nước mắt, Lưu Hân Duyệt vội vàng đứng dậy, chạy đến đỡ lấy Lưu Hạo, đồng thời không ngừng an ủi:
- Không sao, không sao, chúng ta không sao nữa rồi.
Lưu Hạo ôm chầm lấy chị gái rồi khóc.
Nó cảm thấy cả hai người đều đang không ngừng run rẩy.
Là hoảng sợ, là khẩn trương.
Tôn Thụy cảm khái một tiếng.
- Bia mộ là lời giải duy nhất trong này. Tôi hiểu rồi, chỉ cần tiếng đục vang lên, mọi người đồng loạt ngồi lên bia mộ, vậy là có thể ngăn cản tập kích của quỷ. Làm như vậy, dù đó là người bình thường cũng có thể sống sót được.
Lý Dương cũng gật đầu nói:
- Đúng, chính là như vậy. Nếu có người nào bị quỷ để mắt đến thì ngờ người khác cõng ra ngoài.
- Nhưng làm thế nào để biết được là liệu bản thân có bị quỷ để mắt đến hay chưa đây?
Mặt Dương Gian vẫn không hề thay đổi:
- Rất đơn giản, chỉ cần bỏ một thứ trên người xuống là được, nếu bị đất một thôn phệ, thì có nghĩa bản thân đã bị quỷ nhắm vào. Chỉ cần dùng một vài sợi tóc là kiểm tra được.
Hai người kia nghe vậy thì tỏ ra trầm mặc.
Bọn họ không ngờ được, vốn một chuyện linh dị đáng sợ như vậy lại bị Dương Gian phá một cách dễ dàng như thế.
Còn chưa xác định rõ quy luật giết người của quỷ, chỉ dựa vào phương pháp giết người của nó, cùng với mấy lần người bình thường bị tập kích mà đã tìm ra được đường sống.
Có tin tức tình báo cụ thể như này.
Dù tiếng đục có xuất hiện thêm lần nữa, bọn họ cũng không cần phải lo lắng gì cả.
"Chênh lệch."
Lúc này, Tôn Thụy đột nhiên có cảm giác giống như bản thân y là một kẻ phế vật vậy.
Ngoại trừ ý định bỏ cuộc giữa chừng ra, y không hề có tác dụng nào nữa.
Dương Gian không thèm quan tâm đến cảm nhận của những người khác. Sau khi thử nghiệm thành công, cũng coi như là hắn đã xử lý được nỗi lo về sau. Khẽ nhìn thời gian trên điện thoại:
- Sắp sửa qua ba phút rồi, tiếng đục vẫn còn chưa xuất hiện, hẳn là phương pháp trước đó đã thành công. Nhưng để chắc ăn hơn, chúng ta vẫn nên chờ thêm mấy phút.
- Bảy phút nữa. Nếu bảy phút sau mà mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, thì chúng ta sẽ triển khai đào móc ngôi mộ này ra. Ở bên trong ngôi mộ này hẳn đang chôn cất bà lão họ Lưu kia. Đến khi đó chúng ta chỉ cần nhét thư vào trong tay bà ta là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong, hắn chỉ tay vào ngôi mộ trước mặt.
Bất kể bà lão họ Lưu đang ở chỗ này, chỉ cần bị nguyền rủa lôi xuống đất thì sẽ xuất hiện trong ngôi mộ này.
Giống như trường hợp của La Tố Nhất trước đó vậy.
Đã có tiền lệ, bọn họ cũng tránh phải đi quanh co, tốn thời gian.
Cho nên, dù trước đó việc đào mộ để cứu La Tố Nhất không phát huy tác dụng, nhưng ít nhiều gì cũng tiết lộ cho bọn họ một tin tức tương đối quan trọng.
Đồng thời, nếu không có tin tức này, Dương Gian chưa chắc đã dám làm ra hành động như vậy.
Hành vi cứu người nhìn như vô nghĩa lúc trước cũng là như thế.
Ở trong chuyện linh dị, bất cứ tin tức nào đều rất quan trọng.
Việc Dương Gian phá giải được nguyền rủa của khu mộ cũng không phải do đột nhiên có, mà là dựa vào tin tức, cùng phân tích tạm thời.