Sau khi Dương Gian phá giải được nguyền rủa khủng bố của Phúc Thọ Viên, mọi người xem như đã tìm ra được một con đường sống.
Có được đường sống, sự hoảng sợ và bất an trong lòng mỗi người cũng giảm đi rất nhiều. Nhiều người đều hạ quyết tâm, một khi xuất hiện tiếng đục, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm một tấm bia và ngồi lên, cách xa mặt đất, tránh bị quỷ giết chết.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Sau khi vượt qua chuyện linh dị khủng bố của quỷ khắc tên giết người, ba người Dương Gian, Tôn Thụy, Lý Dương phát nghênh đón nhiệm vụ đưa tin đầu tiên của họ.
Chờ thê mấy phút nữa, nếu mọi thứ vẫn bình thường thì đào ngôi mộ này, tìm ra bà lão kia rồi đặt bức thư màu đỏ đậm trong tay bà ta là được.
Ngoài ra, bản thân Dương Gian cũng có một ý nghĩ khác.
Hắn muốn thử xem liệu bản thân có lấy được cây đinh đóng quan tài không.
Nếu lấy được, vậy những nguy hiểm và tổn thất của chuyến đi này đều đáng giá.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài Phúc Thọ Viên, chỗ này đã bị thành viên của diễn đàn Linh dị phong tỏa hoàn toàn.
Diện tích phong tỏa cũng phải hết hai ba con đường.
Việc phong tỏa đột ngột như vậy khiến giao thông xung quanh đều bị tê liệt. Rất nhiều xe đều phải dừng lại trên đường, tiến hay lùi đều không được, khiến cho không ít người phải mắng mỏ, chửi rủa liên miên.
- Lần này xong rồi, toàn bộ Phúc Thọ Viên bị phong tỏa, không cho phép ra vào.
Lúc này, ở bên trên một lối đi bộ, một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt hung ác và nham hiểm khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Phúc Thọ Viên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Người này chính là một trong những người đưa thư của bưu điện quỷ.
Giống như đám người Dương Gian, nhiệm vụ của người này cũng là đưa bức thư màu đỏ đậm.
Nhưng từ hôm qua đến giờ, sau khi rời khỏi bưu điện quỷ, hắn ta liền vội vàng bắt máy bay bay đến thành phố Đại Hải, có thể coi là không ngừng nghỉ.
Nhưng cuối cùng vẫn là trễ mất một bước.
- Vạn Hưng, tôi còn tưởng là anh sẽ không đến chứ. Không nghĩ là anh lại sợ chết như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên xuất hiện. Sau đó hắn ta nhìn thấy Vương Thiện đi từ đường bên cạnh qua, dường như vừa mới xuống khỏi xe.
- Tuy nhiên, anh đắc tội với người tên Dương Gian kia rồi. So với việc gửi thư bị thất bại, tôi cho rằng người kia nguy hiểm hơn. Nếu anh còn muốn giữ mạng thì tốt nhất là tránh né người kia. Bởi vì hắn, còn có Tôn Thụy và Lý Dương kia căn bản không phải là người bình thường… Dưới sự liên thủ của ba người bọn họ, ngay cả quỷ trong bưu điện quỷ cũng bị đẩy lùi.
Vương Thiện đi đến, đồng thời lộ ra một tin tức tương đối đáng sợ.
Vạn Hưng biết trong bưu điện quỷ có quỷ, nhưng chính vì vậy hắn ta mới cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì bản thân hắn ta chưa từng gặp phải quỷ trong đó, nhưng không ngờ ba người Dương Gian lại gặp được rồi.
- Sao cậu biết được chuyện này?
Vạn Hưng nhìn chằm chằm vào Vương Thiện.
Hắn ta và Vương Thiện không quen không biết, chỉ thân với Tiền Dung kia. Nhưng lần đưa thư này có vẻ như Tiền Dung không đến. Không biết là do quá sợ hãi, hay là do cô ta đã từ bỏ.
Vương Thiện chỉ vào bản thân rồi nói:
- Bởi vì tôi đã được chứng kiến tận mắt. Có phải là anh cảm thấy rất khó tin đúng không. Thực ra trên thế giới này cũng có nhiều người có thể đối kháng được với quỷ. Thậm chí bọn họ còn chiếm được thượng phong. Mặc dù ba người kia phải liên thủ mới thắng quỷ, nhưng như thế đã cực kỳ đáng sợ rồi. Lúc trước anh cũng đã nổ súng bắn Dương Gian, nên chắc trong lòng anh cũng đoán được ít nhiều rồi chứ.
- Với loại người này đã không thể so như người bình thường được nữa. Có lẽ bọn họ còn lợi hại hơn nhiều so với người đưa thư tầng trên.
Vạn Hưng trầm mặc.
Mặc dù hắn ta tự cho bản thân là một kẻ hung ác, nhưng so với những người kia, hắn ta đơn giản giống như một đứa cháu trai vậy.
Nhưng người này căn bản không hề giống người, lạnh lùng, không có tình cảm.bất kể là Dương Gian, hay là Tôn Thụy, mỗi khi bọn họ ra tay đều khiến hắn ta cảm thấy thực sự sợ hãi.
- Việc phong tỏa ở chỗ này có tám chín phần là liên quan với ba người kia. Mục đích khi đến bưu điện quỷ của bọn họ không phải để đưa thư mà là đi xử lý nó. Nếu họ thành công, vậy có lẽ chúng ta sẽ thoát khỏi thân phận của một người đưa thư, trở thành một người bình thường.
Vương Thiện cảm khái một tiếng, sau đó cười cười:
- Cho nên anh nên thành thành thật thật ôm bắp đùi người ta đi là vừa.
- Mặc dù anh đã đắc tội bọn họ, nhưng có vẻ như bọn họ không thèm để anh vào trong mắt, ngay cả giết người ta còn chẳng muốn giết anh nữa mà.
- Dù sao giữ chúng ta và bọn họ là người không cùng thế giới, không cùng đẳng cấp. Lần gặp mặt này chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Vạn Hưng bỏ qua đề tài này mà nói sang chuyện khác:
- Không đi vào trong Phúc Thọ Viên, nếu lỡ bưu điện quỷ cho rằng nhiệm vụ đã bị thất bại thì sao? Dù sao tôi cũng không muốn chết.
Vương Thiện tự giễu, cười một tiếng:
- Anh tiến vào trong đó được sao? Với mức độ phong tỏa như vậy, dù là máy bay không người lái cũng chẳng vào nỗi nữa là. Trước đó tôi cũng thử qua rồi, thiếu chút nữa bị người ta cầm súng bắn chết. Nhưng khi đó chỉ mới phong tỏa một tuyến thôi đó. Còn đây ít nhất cũng có hai đến ba đạo phong tỏa, anh có mà vào bằng mắt.
- Chết tiệt.
Vạn Hưng tức giận, chửi rủa một tiếng.
Vương Thiện nói:
- Tuy nhiên, càng như vậy tôi càng cảm thấy yên tâm. Bởi vì, nếu bọn họ có thể vào trong khi bị phong tỏa như vậy, chứng tỏ năng lực và địa vị của Dương Gian không tầm thường chút nào. Thậm chí loại phong tỏa này chính là do họ bày ra cũng nên.
Vạn Hưng nghe vậy thì trầm mặc, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút hối hận.
Dường như hắn ta đã đắc tội với một đám người không nên đắc tội.
Ngay khi hai người đang đứng nói chuyện với nhau.
Bất chợt, không biết bắt đầu từ khi nào, vốn bầu trời đang trong xanh đột nhiên trở nên ảm đậm, giống như sắp có giông bão vậy. Mây đen che đầy trời, nhưng trên trời lại không có mây đen, mà giống như thời gian đột nhiên nhảy cóc, từ chiều đến đêm trong chốc lát vậy.