Toàn bộ đèn trên đường đều đồng loạt thắp sáng.
Trời tối?
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Thiện ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó khẽ nhíu mày, vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Loại hiện tượng đột nhiên biến hóa này cũng khiến cho rất nhiều người tò mò, không ít người còn cầm điện thoại lên để quay phim chụp hình.
Cùng lúc đó.
Ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Minh Châu, trong trung tâm thành phố.
Trong văn phòng.
Diệp Chân đứng trước cửa sổ quan sát mọi thứ, ánh mắt hắn ta nhìn về phía xa xa, sau đó khẽ nhíu mày. Ở sau lưng hắn là một chiếc tivi màn hình rộng, trên đó là đoạn nhạc kết thúc phim anime. Đồng thời ly sữa bò ở trên bàn cũng chỉ còn lại một chút.
Buổi trà chiều của hắn ta đã kết thúc.
- Đúng là phiền phức không nhỏ. Tôi mới nghỉ ngơi có nửa buổi mà trong thành phố đã xảy ra chuyện như này. Quả nhiên, không có người mạnh nhất như tôi tọa trấn, đám tiểu đệ kia chẳng làm được tích sự gì cả. Nếu đã như vậy cũng nên đi xem một chút.
Hắn ta khẽ thở dài, có một loại cảm giác không có bản thân là không được.
- Quản lý đâu?
- Tổng giám đốc Diệp.
Lúc này, người quản lý trung niên kia vội vàng chạy đến.
Diệp Chân phất tay ra hiệu rồi nói:
- Đi qua bật quảng cáo lên. Tôi muốn toàn bộ đèn trong thành phố sẽ vì tôi mà lấp lóe. Đợi tôi đi thay quần áo một lát, sau đó sẽ đích thân gặp mặt mắt quỷ tiểu Dương kia. Tiện thể kiểm tra xem Phúc Thọ Viên đã xảy ra chuyện gì.
Khóe miệng của người quản lý kia khẽ giật giật mấy cái, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Nội dung quảng cáo lần này là gì vậy?
Diệp Chân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Phải đủ khí thế, đủ nội hàm, có rồi, quyết định thế đi. Nội dung quảng cáo là… Mạnh nhất ra sân.
- ….
Sắc mặt người quản lý kia tỏ ra có chút cổ quái, hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ đi làm ngay.
Sau đó hắn ta quay người rời đi.
Còn Diệp Chân bình tĩnh đi vào phòng thay đồ.
Toàn bộ quần áo trong phòng không phải là âu phục hay áo sơ mi, mà toàn bộ những trang phục cổ quái, có khải giáp theo phong cách ma huyễn, có quần áo chuyên chúc của nhân vật trong anime, còn có cách loại áo choàng, chiến bào các thứ. Thậm chí trong này còn có cả đao kiếm, phi tiêu…
"Lại không có quần áo mặc."
Diệp Chân tự lẩm bẩm, không biết nên mặc cái gì thì được.
Chỉ một lát sau, toàn bộ đèn nê ông xung quanh biển quảng cáo, ánh đèn trên các tòa cao ốc của thành phố Đại Hải đều lấp lóe. Trên mỗi biển quảng cáo đều đang lập lòe bốn chữ.
"Mạnh nhất ra sân!"
Rất nhiều người xem đều không hiểu, thậm chí còn cho rằng có một vị phá gia chi tử nào đó đã bao toàn bộ quảng cáo của thành phố, đồng thời còn viết ra bốn chữ khiến cho người ta không nghĩ ra này.
Mà trong đoạn thời gian này, Dương Gian cũng đã thay xong quần áo.
Hắn ta mặc một bộ quần áo màu đen, khoác thêm áo choáng và đội mũ rộng vành. Đã thế bên hông hắn ta còn treo một thanh trường kiếm, trông cách ăn mặc giống như một hiệp khách thời xưa.
Điểm bất hợp lý duy nhất chính là trên áo choàng của hắn ta có ghi mấy chữ.
"Chính nghĩa "
"Mạnh nhất ra sân."
Ở trong phòng làm việc, Diệp Chân hô to bốn chữ kia, sau đó bước ra ngoài, xuyên qua cửa sổ, đi dạo trên không trung.
Gió lạnh thấu xương ở trên cao thổi khiến áo choàng của hắn ta bay phấp phới.
"Thực ra, đôi khi có một người lão đại như thế này cũng cảm thấy có chút hơi mất mặt."
Ở trong văn phòng, không ít người đều nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng bọn họ đều không tự chủ mà quay đầu đi chỗ khác.
Trong lòng bọn họ đều thầm cảm khái.
Tốt xấu gì cũng là một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong, vậy mà lại mắc hội chứng Chuunibyou.
- Bầu trời này có chút tối, đến, đến một chút ánh sáng để chiếu rọi con đường chân lý của người mạnh nhất nào.
Diệp Chân duỗi ra một ngón tay, sau đó khẽ vung vẩy ở trên bầu trời.
Ngay lập tức bầu trời đêm vỡ ra một khe hẹp.
Ánh sáng mặt trời chui qua khe hở này, vừa vặn chiếu trúng vào người hắn ta.
Từ xa nhìn lại, dường như trên không trung đang có một con đường bằng ánh sáng mặt trời, kéo dài từ tầng cao nhất của tòa cao ốc Minh Châu đến Phúc Thọ Viên vừa kinh khủng vừa quỷ dị kia.
"Mình giống như đang đạp mặt trời để di chuyển vậy… "
Diệp Chân thỏa mãn gật gật đầu, sau đó bước về phía trước, dường như hai chữ chính nghĩa ở phía sau áo choàng càng phát sáng hơn nữa.
"Đúng là một kẻ ngô nghê."
Ở trong văn phòng, người quản lý kia cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Khóe miệng ông ta co lại:
"Cho nên, Phương Thế Minh nói không sai. Năng lực của tổng giám đốc Diệp cực kỳ quỷ dị, cũng cực kỳ mạnh. Nhưng phần lớn đều bị tiêu tốn để làm màu hết rồi. Nếu ngài ấy mà loại bỏ những thứ lòe loẹt, không cần thiết này thì lần trước đã có thể đánh bại Phương Thế Minh…"