"Nếu để cho thứ này tiếp tục lan tràn, như vậy một loại cân bằng nào đó ở trong bãi tha ma này sẽ bị phá vỡ. Đến khi đó sẽ có chuyện không tưởng xảy ra ở trong này." Trong lòng của Dương Gian lập tức phân tích tình huống.
Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn đã đưa ra được quyết định, vội vàng chạy đến.
Tôn Thụy nhìn thấy động tác của Dương Gian liền hỏi:
- Đội trưởng Dương, cậu định làm gì vậy?
- Không cần để ý đến tôi, tôi đang thử xử lý cỗ thi thể này xem có được không.
Nói xong, bản thân Dương Gian đã đến bên cạnh cỗ thi thể của bà lão họ Lưu.
Những người khác đều tỏ ra hoảng sợ, không dám đến gần, chỉ đứng quan sát từ xa.
Đối mặt với việc có một cỗ thi thể đột nhiên ngồi dậy, dù chỉ nhìn như vậy thôi cũng đã đủ khiến nhiều người cảm thấy rùng mình. Cũng chỉ có loại người như Dương Gian mới dám đối mặt với nó mà mặt không đổi sắc.
Sau khi tiếp cận, Dương Gian không nói hai lời, lập tức duỗi bàn tay quỷ và túm lấy cổ của cỗ thi thể kia.
Bàn tay của hắn cũng âm lãnh, cứng ngắc. Đồng thời làn da của tay khác với da trên người hắn. Da trên người hắn vốn có màu trắng bệch, nhưng bàn tay lại có màu đen, giống như tay của người chết, được hắn tạm thời ghép lên trên người vậy.
- Nằm xuống cho tôi.
Dương Gian lạnh lùng quát to, bàn tay quỷ khẽ dùng lực, định nhấn bà lão kia nằm xuống, một lần nữa chôn vùi vào đất mộ.
Hiện tại, mặc dù cỗ thi thể của bà lão họ Lưu khá quỷ dị, nhưng còn chưa tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với mọi thứ xung quanh. Thậm chí cỗ thi thể này còn chưa thể coi là một con quỷ, mà chỉ như một cỗ thi thể bị lực lượng linh dị không biết nào đó xâm nhập, trở thành một tồn tại không ai hiểu mà thôi.
Cỗ thi thể đang ngồi của bà lão dường như bị bàn tay quỷ áp chế.
Việc nôn ra máu không ngừng của bà ta đã được ngăn chặn. Nhưng việc ngăn chặn này cũng không hoàn chỉnh, nó chỉ khiến cho tốc độ chảy máu trở nên chậm hơn mà thôi. Còn miệng của cỗ thi thể này vẫn tiếp tục chảy máu như trước.
“Ầm!”
Cỗ thi thể đang ngồi bị Dương Gian cưỡng ép nhấn xuống.
Sau khi nằm xuống, cỗ thi thể của bà lão lập tức giãy dụa kịch liệt. Dương Gian có thể cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ cỗ thi thể này.
Sắc mặt hắn khẽ nhúc nhích.
"Đùa cái gì vậy, ngay cả bàn tay quỷ đều không thể áp chế? Chẳng lẽ lại muốn dùng đến đinh đóng quan tài?"
Thực ra khi chuẩn bị dung bàn tay quỷ để áp chế cỗ thi thể, tay còn lại của hắn đã cầm sẵn cây đinh đóng quan tài rồi.
Đây là vì phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn.
Trong đầu Dương Gian đột nhiên nghĩ đến một phương pháp khá ổn thỏa.
"Trước tiên cứ dùng đinh đóng quan tài để áp chế cỗ thi thể này, sau đó chôn bà ta lại. Chờ đến khi đất mộ hình thành áp chế, mình lại lấy đinh đóng quan tài đi. Đây có lẽ là một phương pháp tốt."
Nhưng ngay khi ý nghĩ này của hắn vừa mới xuất hiện, tình hình bên ngoài lại một lần nữa phát sinh dị thường.
Cỗ thi thể đang bị bàn tay quỷ của hắn áp chế đột nhiên sưng vù.
Vốn là một cỗ thi thể gầy guộc, nhưng không mất bao lâu, nó đã trở thành bộ dạng của một cỗ thi thể ngâm nước mấy ngày.
Ngay lúc này trên mặt của bà lão, khóe miệng, lỗ tai, con mắt, lỗ mũi đều đồng loạt chảy máu.
Toàn bộ máu chảy ra đều đặc sệt và có màu đen.
"Không thể đợi thêm được nữa."
Mặc dù Dương Gian không muốn dùng đinh đóng quan tài ở chỗ này, nhưng hắn cảm thấy tình hình hiện tại còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Gần như không có một chút do dự.
Một cây đinh đóng quan tài trực tiếp đâm vào trán của bà lão họ Lưu, đâm ngập vào đầu.
Nhưng, ngay khi bị đinh đóng quan tài đâm vào. Cỗ thi thể đang sưng vù của bà lão đột nhiên nổ tung, giống như bóng bay vậy.
Da thịt của người chết bị xé nát, nhưng không hề có huyết nhục hay nội tạng, mà chỉ có máu sền sệt màu đen bắn ra tung tóe.
Vì đang đứng gần cỗ thi thể nên Dương Gian không thể nào tránh né, vì vậy bị máu bắn trúng trên người.
Còn lúc này, cỗ thi thể của bà lão đã bị rách tươm, chỉ còn lại một chiếc đầu đang dính đinh đóng quan tài là còn nguyên vẹn. Hai con mắt tro tàn khẽ động, dường như đang nhìn chằm chằm vào Dương Gian. Khiến cho người ta có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Tôn Thụy thấy vậy liền hô to:
- Đội trưởng Dương, có cần giúp một tay không?
- Tôi không sao.
Dương Gian khẽ lau thứ máu đặc sệt ở trên mặt, sau đó phất tay, tùy tiện đáp lại một câu.
Nhưng không đợi hắn nói hết lời.
Đột nhiên.
Lý Dương đang quan sát xung quanh hô to:
- Không ổn rồi, mồ mả xung quanh có gì đó không thích hợp. Hình như có không ít mộ đang sụp đổ.
Hai người Dương Gian, Tôn Thụy vội vàng quan sát bốn phía.
Nhất thời, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên não cả hai.
Quả nhiên lúc này từng ngôi mộ có tên, có di anh đang lần lượt sụp đổ.
Một người thành viên của diễn đàn Linh dị có ánh mắt khá tốt đột nhiên chỉ về một bên và kêu to:
- Mấy người nhìn xem, hình như ngôi mộ kia có người.
Không biết từ lúc nào, ở trên đỉnh của một ngôi mộ đang ngồi một người.
Bộ dạng của người kia khá mơ hồ, nên không ai nhìn rõ, đồng thời cũng chỉ nhìn thấy một bên, không thể nhìn được trực diện của người này. Chỉ biết người này đang ngồi yên ở trên mộ, không hề nhúc nhích.
Dù chỉ nhìn được một bên, nhưng người kia cũng rất quỷ dị, một nửa khuôn mặt được nhìn thấy giống như người chết, trên đó còn bị dính rất nhiều đất mộ. Là loại đất màu đen kia, có hơi nứt nẻ một chút và dính ở trên da, dường như đất đã hòa cùng một thể với người kia rồi.
Một người dính đầy đất mộ trên người?
Trời ạ.
Đây vẫn còn là người ư?
Nói không chừng đây chính là một con lệ quỷ chui ra từ ngôi mộ nào đó cũng nên.
Nghĩ đến đây, trong long Dương Gian khẽ co lại.
Suy đoán của hắn đã thành sự thực.
Việc thi thể của bà lão này biến đổi có liên quan đến một loại cân bằng nào đó của bãi tha ma.
Trước đó, dù bãi tha ma này rất quỷ dị, nhưng ít nhất, ngoại trừ cỗ thi thể của bà lão kia ra, ở trong này không còn thứ gì khác xuất hiện.