Dương Gian đã đưa được bức thư màu đỏ đậm vào tay của bà lão họ Lưu. Đồng thời hắn còn tiện thể lấy đi đinh đóng quan tài trong tay bà ta. Có thể nói, hai chuyện mà hắn muốn làm ở trong kế hoạch đã hoàn thành một cách viên mãn.
Nhưng…
Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Vốn đã trở thành một cỗ thi thể, nhưng lúc này bà lão họ Lưu kia lại đột nhiên ngồi dậy.
Dường như áp chế của đất mộ đối với bà ta đã mấy đi hiệu lực, hoặc là số lượng đất mộ đắp phía trên quá ít, không đủ để khiến cho bà ta rơi vào trạng thái ngủ say.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Là lệ quỷ thức tỉnh hay sao?
Lý Dương thầm giật mình trong lòng, vội vàng tránh xa ngôi mộ.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể đang không ngừng chảy máu màu đen của bà lão họ Lưu:
- Không rõ lắm, dường như chỗ này đang phát sinh một loại biến hóa nào đó không thể dự đoán.
- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải để ý đến nó. Hiện tại chúng ta đã đưa thư xong, nên có thể rời đi khỏi chỗ này được rồi. Ở đây quá quỷ dị, kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy chúng ta không nên tiếp tục ở lại đây lâu.
Sắc mặt Tôn Thụy có chút khó coi, cỗ bất an lần nữa lại xuất hiện ở trong lòng y.
Y mơ hồ cảm thấy, nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại đây nữa, chắc chắn sẽ có chuyện cực kỳ khủng bố xảy ra.
Rời đi?
Vẻ mặt Dương Gian hơi động.
Đây đúng là một đề nghị không hề tệ. Hiện tại hắn đã hoàn thành xong mục đích của bản thân, thực sự có thể phủi mông và rời đi.
Nhưng, hắn cũng không muốn rời đi như này.
Bởi vì quỷ còn chưa bị xử lý.
Một khi đám người bọn họ rời đi, dù ở trong chỗ này xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có ai đứng ra ngăn cản. Nói không chừng nó sẽ trở thành một chuyện linh dị cực kỳ nghiêm trọng.
- Không, tạm thời chúng ta còn chưa thể rời đi. Tôi muốn nhìn xem, sau khi đưa thư thành công sẽ phát sinh chuyện gì. Thân phận của người đưa thư khá đặc biệt, đưa thư giúp quỷ, chưa biết tốt xấu. Mặt khác, chúng ta là người phụ trách. Nếu ngay cả chúng ta còn bỏ mặc, thì ai đi xử lý vấn đề đây? Không phải lúc đó tổng bộ sẽ lại cử những người như chúng ta đi hay sao.
Dương Gian lạnh nhạt nói:
- Vả lại, nếu ở trong Phúc Thọ Viên mà còn có những con lệ quỷ khác, một khi nó khuếch tán ra ngoài, chẳng phải thành phố Đại Hải sẽ chết rất nhiều người hay sao.
- Chuyện linh dị này mới bắt đầu không bao lâu, nếu hiện tại có thể xử lý được là tốt nhất.
Hiện tại mọi chuyện đã không còn là việc đi đưa thư đơn giản nữa, mà chính là một chuyện linh dị đã xuất hiện, thậm chí còn là một chuyện linh dị với cực kỳ nhiều lệ quỷ.
Lúc này, Tôn Thụy tỏ ra trầm mặc.
Dương Gian nói đúng, bọn họ là người phụ trách, không phải người đưa thư, đưa thư xong có thể rời đi.
Bọn họ cần phải xử lý chuyện linh dị.
Thi thể của bà lão họ Lưu vẫn còn ngồi ở đó.
Khuôn mặt gầy guộc kia hơi ngửa, khóe miệng vẫn còn đang chảy ra huyết dịch màu đen. Huyết dịch thẩm thấu vào trong bùn đất, khiến không khí tràn ngập một mùi hôi thối, cực kỳ buồn nôn.
Với lại, lượng máu đen do bà lão kia phun ra còn nhiều hơn so với tưởng tượng của đám người.
Lượng máu này đã quá nhiều so với lượng máu của một người trưởng thành, đồng thời hiện tại chúng vẫn đang chảy và không hề có dấu hiệu ngừng lại. Dường như bà ta có thể ngồi ở đó và tiếp tục nôn ra máu.
Loại hiện tượng quỷ dị này không phải tùy tiện mà có.
Nhất định là một dấu hiệu cảnh báo cho chuyện gì đó.
Còn đó là chuyện gì thì tất cả những người ở đây đều không biết, chỉ biết được đó là một chuyện không tốt.
"Trước tiên cứ cố gắng ngăn cản, không cho loại biến hóa này tiếp diễn, để ổn định cục diện đã rồi nói sau. Nếu thực sự không được nữa, ở trong tay mình còn có một cây đinh đóng quan tài, có thể xử lý một con lệ quỷ."
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, hắn đang tự hỏi đối sách, đồng thời cũng muốn lấy đại cục làm trọng.
Ngay lập tức, sau lung Dương Gian xuất hiện bóng dáng cao lớn của quỷ ảnh.
Giống như một cỗ thi thể không đầu được bao phủ trong bóng đêm đen tối vậy. Nó đứng dậy, sau đó di chuyển đến gần cỗ thi thể của bà lão họ Lưu.
Vốn đã rơi vào trạng thái chết máy nên dùng quỷ ảnh để thăm dò nhất là thích hợp.
Cho dù nó không tạo ra tác dụng đi nữa, thì nó cũng không hề tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với trạng thái hiện tại của Dương Gian.
Quỷ ảnh nhanh chóng tiếp cận, sau đó bóng mờ đen nhánh như mực bao phủ lấy cỗ thi thể đang ngồi của bà lão họ Lưu.
Dường như cỗ thi thể âm lãnh, gầy guộc kia đang có một loại lực lượng linh dị nào đó tồn tại, nên việc thử dung quỷ ảnh xâm lấn và áp chế của Dương Gian đã thất bại. Quỷ ảnh bị ngăn cản bên ngoài, không thể nào tiếp cận.
Dương Gian nhìn thấy quỷ ảnh tự động tránh né, không dám đến gần những nơi có dính lấy máu do bà lão kia nôn ra liền đoán được máu đen này mới chính là ngọn nguồn của linh dị. Ngay cả lệ quỷ cũng phải tránh né, không dám chạm vào nó.
"Loại máu đen kia có gì đó quái lạ, có tính chất tương tự như đất mộ, có thể xua tan đi lực lượng linh dị. Hoặc thứ này là một bộ phận của một con lệ quỷ nào đó. Đồng thời mức độ kinh khủng của thứ này còn cao hơn so với tưởng tượng của mình."