Giống như bọn họ nhìn thấy cứu tinh, nhìn thấy chỗ dựa vậy.
Lão đại?
Lúc này, Dương Gian khẽ nheo mắt lại:
"Lão đại của diễn đàn Linh dị... Diệp Chân?"
Hắn đánh giá lại người kia một lần nữa.
Mặc dù cách ăn mặc có chút dở dơ ương ương, nhưng dung mạo khá trẻ tuổi và đẹp trai. Nhìn qua, người này chỉ khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn gì đây, có một chút phong cách của một tên tiểu bạch kiểm. Nếu đi lại trên đường, khả năng cao sẽ có các cô gái chủ động đến bắt chuyện.
Lúc này Diệp Chân cũng đang quan sát Dương Gian.
Hắn ta đứng ở trên cao nhìn xuống, quan sát kỹ người có danh tiếng lớn nhất trong thời gian gần đây của giới linh dị, mắt quỷ Dương Gian.
Nếu so về giá trị nhan sắc, không nghi ngờ gì nữa, có thể coi như Diệp mỗ thắng người này một ván.
Dù sao ở trong giới linh dị, phần lớn ngự quỷ nhân đều có hình dạng kỳ quái. Mặc dù tiểu Dương đây cũng có chút bộ dạng của một tên tiểu bạch kiểm, không hề tệ, nhưng nếu so với hắn ta thì vẫn còn có chút chênh lệch.
- Cậu chính là mắt quỷ Dương Gian?
Diệp Chân mở miệng, giọng nói của hắn ta có chút lạnh lùng, cao ngạo, giống như một vị cường giả đệ nhất của thế giới vậy, có cảm giác tịch mịch như tuyết.
- Chỉ là một chuyện linh dị cỏn con mà đã khiến cho người cậu phải dính đầy máu, đầy bùn. Trông bộ dạng cậu mà xem, quả là chật vật. Có người bảo sau khi cậu xử lý Phương Thế Minh của hội anh em thì đã trở thành người mạnh nhất của tổng bộ. Hiện tại xem ra, để có được danh hiệu này, khả năng cao cậu đã dùng tiền để mua chuộc người người khác, tâng bốc bản thân. Không đáng để lo.
Dương Gian lập tức nhíu mày:
- Cậu nói ra những lời này là có ý gì? Mục đích đến đây của cậu không phải là chuyện linh dị, mà là tôi?
Hắn không ngờ được, vừa mới đến nơi, tên Diệp Chân này đã nhìn chằm chằm hắn.
Mục đích của hắn ta không phải cứu thành viên của diễn đàn Linh dị, cũng không đến xử lý chuyện linh dị ở chỗ này.
- Đương nhiên là đến để tìm cậu rồi. Dù sao ở đây cũng chỉ có một hai con quỷ cỏn con, loại chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy đâu đáng để tôi phải đích thân đến đây một chuyến?
Trong lời nói của Diệp Chân tràn ngập sự tự tin, không thèm để ý đến chuyện đang xảy ra ở trong này.
Dương Gian nói:
- Theo như tôi thấy, có vẻ như đầu của cậu có chút vấn đề. Cũng không chịu nhìn xem tình hình hiện tại là như thế nào. Nếu chuyện hôm nay mà xử lý không xong thì toàn bộ thành phố Đại Hải của cậu liền bị chôn vùi. Đến lúc đó diễn đàn Linh dị của cậu thực sự sẽ biến thành linh dị.
Bãi tha ma này đang bị mất khống chế.
Hắn có dự cảm, nên mới đang nghĩ cách để ngăn cản loại mất khống chế này, tránh xảy ra việc nghiêm trọng hơn.
Diệp Chân đưa mắt quan sát xung quanh.
Chỗ này thực sự rất quỷ dị, diện tích bên trong Phúc Thọ Viên không thể nào lớn như thế này được. Nhưng ở đây, khi hắn ta đứng ở trên không trung nhìn xuống, bãi tha ma này giống như không có giới hạn vậy. Không hề nhìn thấy đầu, cũng chẳng thấy cuối. Nếu một người bình thường mà tiến vào trong chỗ này chắc chắn sẽ bị lạc, tìm không thấy đường về.
- Chuyện ở chỗ này tôi đương nhiên sẽ tự xử lý, không đến lượt cậu khoa tay múa chân. Hôm nay, cậu đi vào địa bàn của tôi, còn không thèm chào hỏi tôi một tiếng, rõ ràng là cậu đang coi thường tôi. Hiện tại cậu lại đứng ở chỗ này mắng tôi là đầu có vấn đề, theo tôi thấy, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng.
- Chém.
Sắc mặt Diệp Chân trở nên lạnh lẽo, không nói thêm gì, lập tức rút thanh trường kiếm ở bên hông ra, sau đó đứng yên tại chỗ chém một nhát về phía Dương Gian.
Bãi tha ma âm lãnh, tối tăm lại bị xé rách.
Hiện thực và quỷ vực đồng thời xuất hiện một vết nứt. Khe nứt này đang dùng một tốc độ không thể tin để lan về phía trước. Nhìn qua nó giống như một mảnh kiếm khí bị người ta chém ra vậy. Vả lại càng lan ra xa, vết nứt này lại càng lớn. Cuối cùng, nó trở thành một mảnh thâm uyên quỷ dị và không thể hiểu nổi, đồng thời muốn nuốt chửng lấy Dương Gian ở trước mặt.
"Năm tầng quỷ vực, có thể ảnh hưởng đến hiện thực?"
Dương Gian nhìn thấy vậy thì nhíu mày, cảnh tượng như vậy khá quen thuộc đối với hắn. Bởi vì năng tầng quỷ vực của hắn cũng có thể ảnh hưởng đến hiện thực, có thể để cho một số thứ biến mất khỏi thế giới này.
- Muốn giết chết tôi, Diệp Chân, cậu đừng tự cho bản thân là đúng.
Một giây sau, mắt quỷ của Dương Gian đã được mở ra, khẽ nhấc tay lên chồng vào mắt quỷ ở trên trán, Thoáng chốc, năm con mắt quỷ đã được chồng lên nhau, tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Luồng ánh sáng màu đỏ này nhanh chóng chiếu rọi về phía Diệp Chân.
Trong nháy mắt, quỷ vực của Diệp Chân và năm tầng quỷ vực của Dương Gian đụng vào nhau.
Lực lượng linh dị của hai bên là tương đương nhau, nên không thể nào xâm lấn hay áp chế được đối phương. Cuối cùng, vết rách trên không trung biến mất, ánh sáng màu đỏ phát ra từ mắt quỷ của Dương Gian cũng bị dập tắt.
Mọi thứ lại trở về bộ dạng vốn có của một bãi tha ma.
Tối tăm, kìm nén, yên tĩnh.
- Đỡ được? Tiểu Dương, cậu đúng là không tệ.
Sắc mặt Diệp Chân lạnh lùng, khẽ gật gật đầu, giống như đang khen ngợi một người đàn em vậy.
Dương Gian chỉ híp mắt, không nói lời nào.
Trên thực tế, hắn có thể sử dụng sáu tầng quỷ vực để khiến cho mọi thứ xung quanh bị cố định, ngay cả quỷ cũng không thể hành động.
Ở trong tình huống đó, muốn giết Diệp Chân, hắn chỉ cần một giây là đủ.
Nhưng Dương Gian chưa muốn ra tay giết người. Bởi vì hiện tại còn chưa biết rõ nội tình của Diệp Chân, nên việc cứng đối cứng với hắn ta là một việc làm không khôn ngoan.
- Hỏng rồi, lão đại muốn đánh nhau với đội trưởng Dương.
Những thành viên khác của diễn đàn Linh dị thấy vậy đều tỏ ra kinh hãi.
Mặc dù bọn họ rất tin tưởng vào lão đại, nhưng Dương Gian cũng không phải dạng vừa.
Ngoài ra, ở trong bãi tha mà còn tồn tại chuyện linh dị. Nếu hai người không nghĩ cách xử lý mà cắm cổ đánh nhau, vậy người xui xẻo chắc chắn là những người bình thường như bọn họ.