- Diệp Chân, dừng tay đi. Hiện tại đánh nhau chẳng có ai được lợi lộc gì cả.
Tôn Thụy cầm gậy đi lên phía trước một bước. Lúc này y đã có thể gọi thẳng tên của Diệp Chân mà không cần lo lắng hắn ta sẽ bị quỷ tập kích.
Bà lão họ Lưu chuyên khắc đi khắc bia mộ kia đã bị xử lý, hẳn là loại phương thức giết người khó giải kia sẽ không xuất hiện nữa.
- Tình hình ở bên trong Phúc Thọ Viên cực kỳ đặc thù, khả năng ở bên trong mỗi một ngôi mộ đều đang chôn một con lệ quỷ. Mặt khác, không biết vì nguyên nhân gì mà trong này đã có lệ quỷ xuất hiện, chính là con quỷ đang ngồi ở trên ngôi mộ phía bên kia. Nếu cậu còn dư thừa tinh lực, thay vì đánh nhau với Dương Gian, cậu nên chú ý đến địa bàn của cậu thì hơn.
Tôn Thụy chỉ tay về phía ngôi mộ mà lúc trước bọn họ nhìn thấy có bóng người ngồi.
Nhưng hiện tại trên ngôi mộ kia không còn bất cứ ai nữa. Bóng người dính đầy bùn đất ngồi ở trên ngôi mộ kia đã biến mất.
Không.
Không phải biến mất.
Mà nó đã khôi phục, bắt đầu trở thành một con lệ quỷ du đãng ở trong bãi tha ma này.
Diệp Chân cười lạnh nói:
- Cậu dọa tôi đấy à? Trước giờ có chuyện sóng to gió lớn nào mà Diệp Chân tôi chưa từng thấy. Nếu quỷ trong chỗ này mà dám lòi mặt ra, đến một con tôi chém một con, đến hai còn tôi chém một đôi. Hiện tại nó biến mất, có lẽ là do sợ tôi nên mới bỏ chạy. Ha ha, chỉ là một con quỷ hèn nhát mà thôi, không cần phải lo.
Cũng không biết là hắn ta lấy được cỗ tự tin như vậy từ đâu nữa.
Sau đó hắn ta lại nói tiếp:
- Ngược lại, tiểu Dương, cậu quá hung hăng càn quấy, rõ ràng không đem Diệp Chân tôi để vào trong mắt. Tôi nghe nói thứ mà cậu am hiểu nhất chính là quỷ vực, từng thành công xâm nhập vào trong quỷ vực của rất nhiều lệ quỷ. Đáng tiếc, thứ mà tôi không thông thạo nhất chính là quỷ vực. Một kiếm vừa rồi của tôi chỉ là cọng lông trâu mà thôi.
- Chúng ta tái chiến.
Nói xong.
Bóng dáng ở trên trời của Diệp Chân nhanh chóng biến mất, giống như nãy giờ người đứng trên đó chỉ là một cái bóng, chứ không phải thực.
Nhưng, chỉ sau một giây.
Hắn ta đã xuất hiện ở trước mặt của Dương Gian.
Loại phương thức hành động này của hắn ta đúng là cực kỳ quỷ dị, không thể nào hiểu nổi.
Bởi vì chỗ này là bãi tha ma, hiện tại đang có quỷ vực của quỷ, chứ không phải quỷ vực của hắn ta. Vậy mà hắn ta lại có thể dùng được cách thức di chuyển tức thời mà không có một người sống nào làm được. Ít nhất, theo như Dương Gian thì hắn sẽ không làm được như vậy.
Nhưng, tên Diệp Chân này lại làm được.
Sau khi xuất hiện đột ngột trước mặt của Dương Gian, Diệp Chân không nói hai lời, trực tiếp đưa tay đấm.
Tư thế của hắn ta cực kỳ tiêu chuẩn, dường như hắn ta có luyện qua quyền pháp.
Nhưng, để đối phó với ngự quỷ nhân, liệu quyền pháp có phát huy được tác dụng không?
Lúc này, Dương Gian tỏ ra có chút kinh ngạc. Hắn không kịp làm ra phản ứng, nên đành để cho quỷ ảnh nhanh chóng xuất hiện, với ý định xâm nhập vào thân thể của Diệp Chân. Theo như suy nghĩ của hắn, dù quỷ ảnh không xâm nhập thành công vào thân thể của Diệp Chân, cũng sẽ áp chế hắn ta một chút.
Tuy nhiên, cảnh tượng khó có thể tin đã xuất hiện.
Vừa mới xuất hiện, quỷ ảnh đã bị Diệp Chân đấm một quyền và ngã trên mặt đất. Dường như nó bị một loại trọng thương nào đó, nên nhất thời không thể động đậy được.
Đồng thời, quyền kia của Diệp Chân cũng không dừng lại ở đó, nó còn tiện thể nện lên cánh tay của Dương Gian.
Một cỗ lực lượng khổng lồ xuất hiện, đây không thể nào là cỗ lực lượng mà một người bình thường có thể có. Chỉ trong nháy mắt cánh tay bị trúng quyền kia của Dương Gian lập tức bị gãy xương. Đồng thời, cả người hắn giống như bị xe chạy với tốc độ cao đâm phải vậy, trực tiếp bay ra xa.
Đúng thế.
Dương Gian bị một quyền của Diệp Chân đánh bay.
Cả người Dương Gian văng ra xa mấy mét, sau cùng đụng phải một ngôi mộ thì thân thể mới chịu dừng.
Diệp Chân buông tay, chắp ở sau lưng, áo choàng ở phía sau không gió mà tự bay.
- Không chịu nổi một kích, đúng là không chịu được một cú đấm của tôi. Mắt quỷ Dương Gian vang danh cũng không có gì. Dương Gian, tôi kêu cậu một tiếng tiểu Dương vẫn là tôn trọng cậu đó. Như thế này đi, tôi sẽ gọi cậu là tiểu đệ, còn cậu nhận tôi làm lão đại. Sau này tôi sẽ bảo kê cho cậu.
- Ở trong giới linh dị, dù có người biết cậu nhận Diệp Chân tôi làm lão đại cũng không có gì mất mặt hết.
Vừa muốn ngăn cản hai người đánh nhau, lúc này Tôn Thụy tỏ ra ngẩn ngơ, y cảm thấy không thể tin nổi.
Ở trước mặt Diệp Chân, mắt quỷ Dương Gian lại không chịu nổi một đòn, trông chẳng khác gì một kẻ bất nhập lưu.
Vừa mới ra tay lần thứ hai mà đã suýt chút nữa bị xử lý. Chỉ một cú đấm đã khiến cho một người một quỷ đều nằm trên mặt đất.
Chênh lệch hai bên quả thực rất lớn.
Y cứ nghĩ, với loại người như Dương Gian, ở trong giới linh dị ít nhiều gì cũng là nhân vật đứng đầu. Nhưng không ngờ được tên Diệp Chân trong truyền thuyết này lại càng đáng sợ hơn nữa. Có thể cường thế xâm nhập vào trong bãi tha ma, có thể xuất hiện đột ngột ở trong quỷ vực của lệ quỷ và đấm một quyền.
Nhìn qua thì thấy việc này khá đơn giản, nhưng để làm được chuyện này là cực kỳ khó.
Từng có người coi Diệp Chân là người thứ nhất của Châu Á.
Trước kia Tôn Thụy không tin, nhưng hiện tại xem ra điều này… có lẽ là thật.
- Diệp Chân, cậu muốn chết hay sao vậy?
Nhưng, một giây sau, vốn Dương Gian đã bị đánh bay, đâm sầm vào mộ đột nhiên đứng dậy, mặt hắn trở nên cực kỳ âm trầm, cùng một cỗ lửa giận khó kiềm chế.
Cánh tay kia của hắn đã rủ xuống một cách bất lực, có vẻ như nó đã bị phế bỏ.
Dù sao thân thể của hắn chỉ là thân thể bình thường, nên khi phải chịu cỗ lực lượng lớn như vậy, việc gãy tay cũng là chuyện có thể hiểu.
- Tức giận à?
Diệp Chân tự tin cười một tiếng:
- Xem ra cậu không phục cho lắm. Nhưng không sao, có bài gì thì cứ dùng hết đi. Tôi đã là người vô địch rồi, cậu cứ tùy tiện dùng là được. Không cần phải để ý đến tôi. Tôi muốn đánh cho đến khi cậu tâm phục khẩu phục, quỳ xuống nhận tôi làm lão đại mới thôi.
- Cứ yên tâm, tôi sẽ không xử lý cậu đâu. Dù sao từ trước đến nay, Diệp Chân tôi nổi tiếng là người chuyên lấy đức phục người, tuân thủ theo luật pháp, chưa từng làm xằng làm bậy.
- Nếu cậu không muốn gọi tôi là lão đại cũng được. Chỉ cần cậu hô to một câu, 'Diệp Chân là thiên hạ đệ nhất', tôi đều sẽ bỏ qua chuyện cũ cho cậu, để mấy người rời đi khỏi đây. Tiện thể tôi sẽ xử lý chuyện linh dị đang xảy ra ở trong này cho mấy cậu luôn.
Ánh mắt Dương Gian lạnh lẽo đến đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Diệp Chân.
Không thể không thừa nhận, dù tên gia hỏa này cực kỳ ngông cuồng, nhưng hắn ta có vốn liếng để làm điều đó.
Không nói đến việc hắn ta có thể xâm nhập vào trong quỷ vực tầng năm của quỷ.
Chỉ riêng một cú đấm kia thôi, nó có thể đánh bay quỷ ảnh, nên chắc chắn nó không thể là một cú đấm đơn giản được. Ở bên trong nó phải ẩn chứa lực lượng linh dị. Cho nên, thứ đánh bại quỷ ảnh không phải là sức mạnh, mà là một loại lực lượng linh dị nào đó.
Mặt khác, việc Diệp Chân có thể xuất hiện đột ngột trước mặt hắn cũng rất đặc biệt.
Dù nó không phải quỷ vực, nhưng lại có được một loại đặc tính nào đó của quỷ vực.
Là năng lực của quỷ trong người hắn ta, hay là do một món đồ linh dị nào đó?