Lúc này bầu không khí bên trong khu mộ có chút ngưng trọng.
Không những ở đây đang dần bộc phát ra chuyện linh dị, mà sự xuất hiện của lão đại diễn đàn Linh dị, Diệp Chân cũng khiến cho cục diện trở nên cực kỳ phức tạp.
Ai có thể nghĩ đến, vừa mới đến nơi, Diệp Chân lại chỉ vì một câu nói mà xông lên đánh nhau với Dương Gian.
Người ta nói một lời không hợp là ra tay đánh nhau, quả nhiên không sai chút nào.
Đồng thời chẳng một ai ở đây ngờ được kết quả cuộc giao tranh lại như này.
Dương Gian bị áp chế trong nháy mắt, sau đó bị thua, điều này khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tin nổi.
Riêng Tôn Thụy và Lý Dương, bọn họ đều đã đọc qua hồ sơ của Dương Gian. Thậm chí mấy ngày hôm này đều làm việc cùng nhau, nên đã hiểu rõ năng lực và thực lực của Dương Gian. Nhưng không ngờ được, một nhân vật đáng sợ như vậy lại dường như không có sức chống đỡ trước mặt Diệp Chân.
"Không, không đúng, Dương Gian còn ẩn tàng thực lực. Hắn chưa thực sự ra tay."
Sau một hồi kinh ngạc, Tôn Thụy khôi phục tỉnh táo, y lập tức phủ nhận việc Dương Gian bị thất bại thảm hại như vậy.
Vừa rồi chỉ là do Diệp Chân ra tay quá nhanh khiến Dương Gian trở tay không kịp. Dù sao từ trước đến giờ tổng bộ cũng chưa từng lấy được tư liệu về Diệp Chân, không biết được hắn ta khống chế bao nhiêu con quỷ, năng lực là gì.
Còn hồ sơ tư liệu của Dương Gian.
Nói một câu khó nghe, toàn bộ người bên trong giới linh dị, chỉ cần là có chút năng lực người đều đoán được một chút.
Ai cũng biết Dương Gian khống chế ba con lệ quỷ. Mặc dù không biết rõ năng lực cụ thể của hắn là gì, nhưng thông qua một số việc, bọn họ đều đã phân tích được tám chín phần.
Chỉ là… Dương Gian còn chưa dùng đến một con lệ quỷ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, y nghĩ đến con lệ quỷ mà Dương Gian mang lên chuyên cơ khi cho máy bay bay vắt ngang qua thành phố Đại Xương.
Đó là con quỷ thứ tư mà Dương Gian khống chế.
Không nằm ở trên người, nhưng lại có thể khống chế được lệ quỷ.
"Chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi. Vừa nãy khả năng Diệp Chân chỉ muốn đàn áp Dương Gian, nhưng đương nhiên là đã bị phản ngược hiệu quả. Nếu đổi lại là ngự quỷ nhân khác, có lẽ khi nhìn thấy tình thế không ổn sẽ giả dối, biểu hiện chút gì đó, nhằm phối hợp cho qua. Nhưng với tính cách của Dương Gian, hắn sẽ không làm như vậy."
"Nếu hai bên còn tiếp tục đánh nhau, chuyện này sẽ càng trở nên lớn, không thể cứu vãn. Vẫn nên nghĩ cách ngăn cản bọn họ."
Trong đầu Tôn Thụy không ngừng tự hỏi, nên dùng cách gì để tiêu trừ xung đột và mâu thuẫn của hai người đây.
Nhưng.
Giờ phút này, Dương Gian đã thực sự nổi giận.
Hắn giận quá hóa cười, nói:
- Diệp Chân, muốn tôi gọi cậu là lão đại, cậu xứng ư? Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng bản thân chiếm được một chút tiện nghi nho nhỏ thì đã là thiên hạ đệ nhất? Nếu cậu đã muốn đánh thì hôm nay tôi sẽ bồi cậu đánh. Nhưng tôi không thể đảm bảo là cậu có thể sống sót mà ra ngoài đâu.
Lần này hắn đã thực sự động sát tâm.
- Không sao, nếu chết thì cứ coi như tôi xui đi.
Diệp Chân cảm khái nói:
- Nếu cậu đã nói vậy thì hôm nay chúng ta liền làm một ván. Cậu cứ dùng bản lĩnh lớn nhất của cậu đến để giết tôi đi. Tôi sẽ đứng ở đây, chờ cậu đến vượt qua tôi, dù sao vô địch cũng là một thứ cực kỳ tịch mịch.
Hắn ta vẫn còn làm màu.
Một tay chỉ lên trời, một tay chỉ vào Dương Gian.
- Chỗ này quá quỷ dị, có quá nhiều nhân tố không xác định. Tôi không muốn bị quấy nhiễu, nếu muốn đánh, chúng ta đi ra ngoài đánh.
Sắc mặt Dương Gian băng lãnh, cả người bị ánh sáng màu đỏ bao phủ. Lộ ra vẻ quỷ dị, kèm theo một loại hung hãn khó nói.
Quỷ vực của hắn khuếch tán về phía trước, đồng thời cánh tay bị gãy kia cũng đang khôi phục lại.
Lúc này, quỷ ảnh đã khôi phục lại hành động, tiện thể giúp hắn ghép lại thân thể.
Mặc dù cú đấm vừa nãy của Diệp Chân sinh ra áp chế đối với quỷ ảnh, nhưng thời gian tác dụng của loại áp chế này không dài, chỉ chừng một phút.
Tuy nhiên, như vậy cũng đã rất khủng bố rồi. Chỉ cần áp chế một phút đồng hồ là đủ để giải quyết bất cứ chuyện linh dị nào.
- Được rồi, cứ làm theo ý cậu đi. Chúng ta đi ra ngoài đánh nhau một trận cho công bằng. Nếu thua cậu phải gọi tôi là lão đại.
Diệp Chân cũng hơi gật gật đầu, tỏ ra phong phạm của một vị lão đại.
Vẻ mặt Dương Gian vẫn bình tĩnh như cũ, lúc này hắn không còn để ý đến Diệp Chân nữa, mà liếc mắt nhìn đám người xung quanh.
- Tôi mang mấy người rời khỏi chỗ này trước. Tạm thời cứ thả chuyện của Phúc Thọ Viên một lúc đã, chờ đến khi xử lý xong Diệp Chân rồi lại bàn sau.