- Đội trưởng Dương, đừng xúc động. Đánh nhau với Diệp Chân, cậu sẽ không nhận được chỗ tốt gì. Cần phải lấy đại cục làm trọng.
Tôn Thụy nhắc nhở Dương Gian, sau đó nói:
- Diệp Chân, nghe lời tôi nói một chút. Dù gì mọi người cũng là đồng nghiệp với nhau, không nhất thiết phải đối chọi gay gắt như vậy. Chuyện này mà làm lớn sẽ không tốt cho bất cứ ai. Huống hồ gì hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
Y muốn làm một người hòa giải, xóa bỏ cuộc tranh chấp này.
Nhưng hiện tại Dương Gian không hề lên tiếng nữa, chỉ mở ra quỷ vực.
Ánh sáng màu đỏ bao phủ mọi người.
Sau đó Tôn Thụy, Lý Dương và hai chị em Lưu Hân Duyệt đều biến mất, không thấy đâu nữa. Đồng thời, còn có một thứ khác biến mất theo bọn họ, chính là cây đinh đóng quan tài ở trên đầu bà lão họ Lưu.
Ở bên trong quỷ vực, đinh đóng quan tài đã được Dương Gian nắm ở trong tay. Sau đó hắn lạnh lùng nhìn Diệp Chân một chút, không nói gì, rồi yên lặng cất đi đinh đóng quan tài.
Thứ này không được dùng linh tinh.
Một khi đóng đinh không chết Diệp Chân, như vậy chẳng khác gì hắn đang tặng nó cho hắn ta. Vì thế, khi sử dụng nó, Dương Gian phải cực kỳ cẩn thận.
Còn tiếp theo bãi tha ma này sẽ xảy ra chuyện gì, tạm thời Dương Gian không muốn để ý đến.
- Mấy người đi cùng lão đại rời khỏi đây.
Diệp Chân nhìn mấy người của diễn đàn Linh dị, sau đó vung tay lên.
Ngay lập tức những người kia đồng loạt biến mất, không thấy gì nữa.
Vốn đám người đang bị mắc kẹt ở trong bãi tha ma tối tăm, nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đều biến mất, không còn một ai.
Chờ đến khi xuất hiện lại lần nữa, bọn họ đã ở trên đường, nằm ngoài Phúc Thọ Viên.
Toàn bộ đường gần Phúc Thọ Viên đều đã bị phong tỏa.
Đường sá trống trơn, không hề có xe cộ, chỉ có một vài thứ lặt vặt cùng người sống sót.
"Đi ra rồi?"
Ngay khi chứng kiến khung cảnh xung quanh, đầu tiên Tôn Thụy có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại tỏ ra khẩn trương hơn.
Bởi vì chuyện này còn lâu mới có thể kết thúc.
Tôn Thụy lập tức nói:
- Lý Dương, việc đội trưởng Dương và Diệp Chân xung đột với nhau ở trong thành phố Đại Hải là một chuyện cực kỳ lớn. Dương Gian đại diện cho mặt mũi của tổng bộ, Diệp Chân đại biểu cho thế lực diễn đàn Linh dị. Ngày hôm nay, bất cứ bên nào xuất hiện thương vong đều sẽ ảnh hưởng đến đại cục. Cho nên cậu nhanh chóng thông báo cho tổng bộ, nhìn xem bên kia quyết định thế nào. Có lẽ Tào Duyên Hoa có thể nghĩ ra cách gì đó để ngăn cản hai người bọn họ.
Lý Dương nói:
- Được rồi, tôi sẽ liên lạc với tổng bộ ngay.
Nói xong, hắn ta liền lấy điện thoại di động vệ tinh ra và gọi cho liên lạc viên, sau đó báo cáo lại chuyện này với tổng bộ.
- Tôi đi đến tổng bộ của diễn đàn Linh dị một chuyến, thử tìm xem có ai đứng trong bọn họ có thể khuyên Diệp Chân được không.
Nói xong, Tôn Thụy liền chống gậy và xoay người rời đi.
So với chuyện linh dị, chuyện sắp sửa phát sinh mới thực sự nghiêm trọng.
Hai người nhanh chóng chia ra hành động.
Nhưng ngay lúc này, bầu trời chạng vạng tối của thành phố Đại Hải đột nhiên biến thành màu đỏ, giống như là áng mây hồng đang nhuộm đỏ cả bầu trời vậy. Ngay cả kiến trúc xung quanh, hay mặt đất đều được bao phủ bởi một lớp đỏ tươi, giống như chúng bị ngâm trong máu tươi vậy.
Ánh sáng màu đỏ đậm này trở nên sền sệt giống như máu, dường như nó đang sắp sửa chảy ra thành giọt.
- Đang yên đang lành sao trời lại đổi sắc như vậy chứ nhỉ?
Rất nhiều người đều tỏ ra kinh ngạc không hiểu, đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.
Nhưng thế giới màu đỏ kia lại dùng một tốc độ không tưởng bắt đầu lan tràn ra từ Phúc Thọ Viên. Chỉ trong nháy mắt, nó đã bao phủ hết một nửa của thành phố Đại Hải, ngay cả văn phòng của Diệp Chân, hay tòa cao ốc Minh Châu cũng đều bị bao phủ.
- Đây là… quỷ vực?
Ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Minh Châu, thành viên quản lý của diễn đàn Linh dị là A Vũ đột nhiên biến sắc, vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên, toàn bộ thế giới đều đang đổi màu.
Con ngươi của người quản lý kia cũng co lại:
- Đây là quỷ vực của Dương Gian, tôi đọc qua hồ sơ của hắn rồi, không hề sai, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao quỷ vực của Dương Gian lại bao phủ thành phố Đại Hải? Không phải là hắn lại định đánh nhau với lão đại đó chứ.
- Mau, mau đi xem xem.
Lúc này, hắn ta đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Cái gì? Cô vừa bảo sao? Diệp Chân và Dương Gian sắp sửa đánh nhau.
Cũng ngay lúc này, ở tại tổng bộ, Tào Duyên Hoa cũng nhận được tin tức khẩn cấp này.
Trước đó, vì mắc kẹt ở trong quỷ vực nên không thể nào truyền tin, nhưng hiện tại thì có thể.
Trong văn phòng của tổng bộ.
Rất nhiều người đều đồng loạt nhìn về phía Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa, mặt ai nấy để tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
Trầm Lương lập tức nói:
- Điều chỉnh vệ tinh đến không trung của thành phố Đại Hải, trực tiếp hình ảnh lên màn hình.
Ngay khi nhận được hình ảnh từ vệ tinh, rất nhiều người đều biến đổi sắc mặt.
Ở trong ảnh, hơn phân nửa thành phố Đại Hải đã bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu đỏ đậm. Tình huống quỷ dị này khiến cho hình ảnh chụp được trở nên vặn vẹo, dường như khu vực này có thể biến mất khỏi thế giới bất cứ lúc nào vậy.
- Không sai, đây là tác phẩm của Dương Gian. Mỗi khi động thủ hắn đều làm như vậy, dùng quỷ vực để bao phủ toàn bộ thành phố.
Trầm Lương trầm giọng nói:
- Nhanh cản bọn họ lại, nếu để họ đánh nhau sẽ thực sự xảy ra chuyện.
- Tôi biết, nhưng cản hai người Dương Gian và Diệp Chân như thế nào đây? Ai là người đi ngăn cản? Chúng ta không thể nào lại tiếp tục nhờ Tần Lão ra tay nữa…
Ánh mắt Tào Duyên Hoa khẽ nhúc nhích, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng tự hỏi đối sách.
Trầm Lương hạ giọng nói:
- Nếu không ngăn cản được thì tối thiểu cũng cần phải đảm bảo an toàn cho một người. Không thể để cho hai người đó chết ở đây được, nếu không sẽ xảy ra đại sự.
Giữ tính mạng của một người?
Tào Duyên Hoa lập tức hiểu được, hắn ta vội vàng nói với trợ lý:
- Nhanh chóng bảo Tào Dương đến đây một chuyến.