Tại thời khắc mấu chốt, tổng bộ muốn không chế kết quả thắng bại giữa hai người.
Dù có xuất hiện người chết, cũng phải chết người mà bọn họ có thể tiếp nhận được kết quả.
Ngay lúc này, trong thành phố Đại Hải, Diệp Chân đứng sừng sững trên không, đưa mắt liếc nhìn thế giới ánh sáng màu đỏ đang bao phủ mọi thứ, sau đó nói:
- Dùng quỷ vực với phạm vi lớn thì có tác dụng gì chứ, cũng chỉ hù dọa được mấy người bình thường mà thôi. Quỷ vực này so ra còn kém hơn cả quỷ vực lúc trước. Đối với tôi mà nói, thứ này không có tác dụng. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể thay đổi màu sắc cho nó chỉ trong nháy mắt.
Nói đến đây, hắn ta lại hô to:
- Tản đi cho ta.
Thế giới màu đỏ ở gần đó nhanh chóng phai nhạt. Sau đó nó giống như một gợn sóng, nhanh chóng lan nhanh về bốn phương tám hướng. Khiến cho khu vực này trở lại với bộ dạng như trước.
Quỷ vực áp chế, triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng hai bên không còn sót lại chút gì.
Dương Gian đứng ở trên tầng cao nhất của một tòa nhà lớn, con mắt đỏ hỏn, quỷ dị của hắn đang nhìn chằm chằm Diệp Chân.
Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào quỷ vực để thủ thắng, dù sao quỷ vực của tên kia cũng cực kỳ lợi hại. Có thể nói hắn ta đã đạt đến mức độ của năm tầng quỷ vực.
Nếu là hơn nửa năm về trước, khi đó còn là thời kỳ đầu của chuyện linh dị. Loại năng lực này đã được coi là cấp độ khó giải. Cho dù hiện tại, số lượng người có thể khiến quỷ vực đạt đến tầng thứ năm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên, việc tên này tự nhận bản thân là người mạnh nhất cũng không phải không có nguyên nhân.
- Quỷ vực của tôi không phải là dùng cho cậu.
Dương Gian chợt mở miệng, giọng nói của hắn cực kỳ lãnh đạm, không hề có chút gì gọi là cảm tình của người sống.
Diệp Chân giang hai cánh tay, sau đó cười to và nói:
- Thú vị đó, muốn chơi chiêu với tôi? Cứ việc phóng ngựa đến đây đi, trên trời dưới đất, Diệp Chân tôi đều là người vô địch. Tiểu Dương, cậu hãy mau dùng năng lực suốt đời của cậu để nghĩ cách lấy lòng tôi đi là vừa.
Âm thanh lạnh như băng của Dương Gian đột nhiên vang vọng:
- Ăn hắn ta đi.
Trong nháy mắt, một đứa bé với làn da màu xanh đen, mặc trên người một chiếc áo liệm của người chết trực tiếp xuất hiện sau đó nhào về phía Diệp Chân.
- Thứ quỷ quái gì vậy?
Diệp Chân có chút giật mình.
Quỷ đồng đã được Dương Gian đón đến từ trong chuyên cơ riêng của Tôn Thụy. Sau khi hạ lệnh, quỷ đồng lập tức tập kích Diệp Chân. Ngoài ra do Diệp Chân quá khinh thường, đồng thời phạm vi quỷ vực của hắn ta quá nhỏ, vừa đủ bao phủ bản thân, chỉ khiến cơ thể có thể lơ lửng mà thôi.
Nói một cách khác, quỷ vực của Diệp Chân chỉ được dùng để làm màu chứ không có chút năng lực nào trong phòng ngự cả.
Vì thế, quỷ đồng có thể dễ dàng túm lấy cánh tay của Diệp Chân. Sau đó, dường như nó muốn nuốt chửng luôn cánh tay của Diệp Chân. Quỷ đồng lập tức há miệng, ở trong miệng của nó là một mảnh tối tăm như vực sâu, đồng thời xuất hiện từng đống nước bọt.
Diệp Chân cảm giác được, nhưng chỗ bị dính nước bọt trên người của hắn ta đang dần biến đổi, rồi hư thối.
Đây là một con quỷ?
Diệp Chân kịp phản ứng, hét lớn một tiếng:
- To gan, chỉ là một con tiểu quỷ mà dám không biết trời cao đất rộng, ngay cả tay của Diệp Chân tôi mà cũng dám cắn.
Nhưng chưa đợi cho hắn ta nói xong.
Thân thể Dương Gian đã hóa thành một luồng ánh sáng đỏ đánh tới trong nháy mắt.
Dương Gian biết, chỉ dựa vào quỷ đồng là không thể nào thắng được Diệp Chân. Tác dụng của nó chỉ là trì hoãn thời gian và tiêu hao một chút lực lượng của Diệp Chân thôi. Còn yếu tố thực sự quyết định thắng thua trong trận chiến này vẫn là bản thân hắn.
Đột nhiên, bàn tay màu đen, băng lãnh của Dương Gian nhanh chóng tóm lấy cổ của Diệp Chân, trong nháy mắt áp chế của bàn tay quỷ đã được hình thành.
- Cút xuống dưới cho tôi.
Bàn tay kia của hắn trở nên mạnh mẽ đến khó tin, những ngón tay cứng ngắc kia đâm xuyên qua da thịt trên cổ của Diệp Chân. Sau đó là một tiếng răng rắc của xương gãy, cổ của Diệp Chân đã gãy.
Vốn đang đứng sừng sững giữa không trung, lúc này Diệp Chân nhận phải đòn tấn công cực mạnh của Dương Gian, trực tiếp rớt từ trên không xuống.
“Rầm!”
Một tiếng vang cực kỳ lớn.
Thân thể của Diệp Chân đập nát một đống gạch, rơi xuống quảng trường của một tòa cao ốc.
Lúc này, ở trên quảng trường còn có rất nhiều người, bọn họ lập tức bị tiếng động này hù cho sợ, đều nhao nhao nhìn về phía phát ra tiếng động. Thậm chí có một số người còn cầm điện thoại lên để quay phim chụp hình bầu trời.
Nhưng lúc này, dường như tiếng động này quá lớn, khiến cho những người đó đồng loạt chuyển máy ảnh qua chỗ này.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Trời ạ! Không phải chứ, một người rơi từ trên trời xuống, ngay cả gạch cũng bị chấn nát.
- Có người tự tử à?
Có một vài người ở chỗ của Diệp Chân khá gần, run rẩy nói:
- Mẹ ơi, người này còn chưa chết. Người nhảy lầu này còn chưa có chết.
Lúc này, Diệp Chân khẽ xoay người, sau đó chui ra từ đống đổ nát, nhảy sang một chỗ khác, rồi hô to.
- Tiểu Dương, cậu đúng là bỉ ổi thật đó. Ra tay mà không thèm hô lên tên chiêu thức, lại còn thả cái thứ quỷ quái kia cắn tôi nữa chứ.
Cánh tay của hắn ta đã bị cắn mất một miếng thịt, khiến cho máu me chảy đầm đìa. Đồng thời miệng vết thương đang không ngừng bị hư thối.
Nước bọt của quỷ đồng không phải là nước bọt bình thường, mà chính là thi thủy. Nếu một người bình thường đụng phải nó, chỉ trong vòng một hai ngày, thân thể người kia sẽ bị thối rữa và biến thành một vũng nước.
Sau một giây, luồng ánh sáng màu đỏ chiếu từ không trung xuống, lao thẳng về phía Diệp Chân.
Dương Gian lao ra trong nháy mắt, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, bởi vì hắn phát hiện ra tên Diệp Chân này còn chưa chết.
Không một chút do dự.
Ngay lập tức trong tay hắn xuất hiện thanh sài đao loang lổ những vết gỉ, sau đó xông đến và đâm xuyên qua trái tim của Diệp Chân. Cỗ lực lượng khổng lồ xuất hiện khiến cho thân thể của Diệp Chân phải lùi ra phía sau, rồi đâm sầm vào một pho tượng.