Nếu nguyền rủa của thanh sài đao này bộc phát, hắn có thể dùng quỷ ảnh để khống chế hành động của thân thể, nên dù không có tim hắn vẫn sống được.
Nhưng hắn không tin tên Diệp Chân này cũng có thể làm được điều đó.
“Phụt!”
Diệp Chân phun ra một ngụm máu lớn, nhưng khóe miệng của hắn ta vẫn lộ ra vẻ tươi cười:
- Tiểu Dương, cậu ác thật đó. Nhưng mà tôi thích, tiếp tục đi, tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Chỉ sau một giây, pho tượng khổng lồ ở sau lưng hắn ta lập tức đổ sập xuống, nện trên mặt đất.
Lúc này, con ngươi của Dương Gian khẽ co lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy chỗ trên cánh tay của Diệp Chân vừa bị quỷ đồng cắn mất đã khôi phục lại.
Khôi phục một cách hoàn hảo, không hề nhìn thấy chỗ nào bị hư thối.
Chữa trị?
Không, nếu là chữa trị thì không thể nào không để lại bất cứ dấu vết nào như này được. Mà nó giống như một loại khởi động lại hơn.
Tuy nhiên nguyền rủa của thanh sài đao cũng không hề phát tác, bởi vì Dương Gian cảm thấy trái tim của hắn không hề có cảm giác bị đâm xuyên qua. Đây cũng được coi như là một chuyện tốt.
"Tên này đang thử năng lực của mình?"
Dương Gian lập tức phản ứng lại, chắc chắn tên Diệp Chân này dùng một loại thủ đoạn nào đó để khôi phục tổn thương của bản thân. Hắn ta đang muốn lợi dụng thủ đoạn này để ép hắn lộ ra bài tẩy.
- Đừng có ngông cuồng như vậy, không cẩn thận là mất mạng đó.
- Cứ phóng ngựa… Cứ ra tay, không cần phải lo, Diệp Chân tôi sẽ không chết đâu.
Vốn Diệp Chân muốn nói là cứ phóng ngựa đến đây nhưng lời vừa ra đến miệng đã bị hắn ta thu hồi, kẻo Dương Gian lại thật sự thả con tiểu quỷ kia đến cắn hắn ta lần nữa.
- Biến đi cho tôi.
Dương Gian không hề dừng lại, năm con mắt quỷ lại mở ra, sau đó nhìn về phía đầu của Diệp Chân.
Một luồng ánh sáng ngưng tụ từ màu đỏ lập tức chỉ thẳng vào đầu của Diệp Chân. Đây là dấu hiệu cho thấy Dương Gian muốn đưa đầu của Diệp Chân rời khỏi thế giới này. Năm tầng quỷ vực của hắn có thể ảnh hưởng đến hiện thực, đương nhiên cũng có thể ảnh hưởng đến cơ thể người.
Nhưng, đây đã là lần thứ ba hắn sử dụng đến quỷ vực tầng năm. Và cũng là lần cuối cùng.
Hôm nay hắn không thể tiếp tục sử dụng nữa, nếu không trạng thái thân thể sẽ trở nên xấu đi.
- Đừng bao giờ dùng một chiêu thức hai lần đối với tôi.
Sau một giây, vốn đã bị thanh sài đao đâm xuyên tim, dính ở trên bức tượng, nhưng chỉ trong nháy mắt, Diệp Chân đã biến mất. Hắn ta lại tránh được lần tập kích này.
Ánh sáng màu đỏ quỷ dị khẽ vặn vẹo hiện thực, giống như nó muốn xé nát thế giới này vậy.
Ở phía sau lưng của Diệp Chân, một tòa cao ốc mấy chục tầng lập tức bị xé mở một lỗ hổng cực kỳ lớn.
Cả tòa cao ốc như muốn nghiêng sang một bên, sắp sửa sụp đổ.
- Trời ạ.
Những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều tỏ ra kinh hãi, trợn tròn hai mắt.
- Đây mà còn là người ư? Từ lúc nào thế giới lại biến thành như này rồi.
- Tôi, tôi thấy người này giống như thượng đế vậy.
Không chỉ có một người kinh ngạc với chuyện này, ở đây có rất nhiều người bình thường đều nhìn thấy điều đó.
Một tòa cao ốc lại bị năm tầng quỷ vực xé rách, nghiêng sang một bên, sắp sửa sụp đổ. Cảnh tượng như vậy đã hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của đám người. So với việc Diệp Chân rơi từ trên trời xuống, thì việc này còn kinh hãi hơn.
Lần này, xem như ngự quỷ nhân đã thực sự bại lộ ra ngoài.
Nhưng không ai nghĩ đến là cách thức bại lộ lại như thế này.
"Không giết được?"
Dương Gian không để ý đến những phản ứng của người bình thường, mà khi nhìn thấy Diệp Chân một lần nữa bay lên không trung, hắn khẽ hít một hơi khí lạnh.
Lần tập kích này đã bị thất bại.
Hiện tại Diệp Chân đã một lần nữa bay lên không, tiến vào trong quỷ vực của hắn ta, nên muốn bắt được hắn ta thêm lần nữa là cực kỳ khó.
"Đã vậy, nếu không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong. Xử lý hắn ta ở chỗ này luôn đi."
Ánh mắt Dương Gian đột nhiên co lại, cái bóng cao lớn của quỷ ảnh ở sau lưng nhanh chóng bao phủ ra xung quanh.
- Đây là thứ gì? Một cái bóng không có đầu?
Nhìn thấy quỷ ảnh, những người dân bình thường ở xung quanh tỏ ra kinh hãi, vội vàng lùi ra sau, không dám dẫm lên trên.
Quỷ ảnh của Dương Gian lập tức bao phủ đến vị trí mà Diệp Chân vừa mới rơi xuống.
Hắn nhớ rõ, vừa nãy, khi Diệp Chân xoay người nhảy lên, hai chân của hắn ta đã đặt ở chỗ này.
Đã lưu lại dấu chân, đủ điều kiện để kích hoạt môi giới.
Đợt tập kích đầu tiên chỉ là tiền đề để thực hiện đợt tập kích thứ hai.
Nếu cứ để cho Diệp Chân lơ lửng trên không trung sẽ không thể nào kích hoạt môi giới một cách dễ dàng như vậy được.