Ở bên trong không gian môi giới dường như có một người đang cử động, người này đưa lưng về phía Dương Gian, đồng thời không ngừng đi về phía trước. Dường như người này đang định rời khỏi không gian môi giới, nhằm tránh né tập kích của Dương Gian.
Trong lòng Dương Gian có chút khó thể tin.
Đây là lần đầu tiên phát sinh ra loại hiện tượng này, nó nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.
Nó đơn giản giống như bị một loại lực lượng linh dị nào đó ảnh hưởng. Những người bên trong môi giới dường như đã bị một con lệ quỷ nào đó khống chế. Nên đã chủ động xuất hiện và che chắn cho thân thể của Diệp Chân, thay hắn ta tiếp nhận tập kích.
Thanh sài đao ở trong tay Dương Gian cực kỳ sắc bén khi ở trong môi giới, dù số lượng người chồng vào nhau có nhiều cỡ nào đi nữa thì một nhát đều có thể chém sạch.
Ở chỗ đó là người sống cũng được, là lệ quỷ cũng thể, đều sẽ bị nó chém thành hai.
Chỉ là hắn sẽ không thể nào chịu nổi cái giá khi nguyền rủa của thanh sài đao phản phệ mà thôi.
Hắn không thể chém một đao này, nếu không sẽ thành ra cả hai bên đều đồng quy vu tận.
- Do dự? Thanh đao trong tay của cậu rất cũ kỹ, hẳn là một món đồ linh dị, đúng chứ? Có lẽ thứ này chính là thứ đã giết chết Phương Thế Minh.
Mặc dù Diệp Chân mắc phải hội chứng chuunibyou, nhưng hắn ta không hề ngốc. Vì thế khi thấy thanh sài đao loang lổ trong tay Dương Gian, hắn ta lập tức cảm nhận được uy hiếp.
Một mối uy hiếp cực lớn.
Nó khiến cho lòng hắn ta phải toát ra một cỗ bất an mãnh liệt, nó giống như hắn ta sẽ phải chết khi dao chém xuống vậy.
Loại cảm giác này cực kỳ cổ quái. Ngay cả lúc này, khi hắn ta bị Dương Gian dùng thanh sài đao đâm xuyên qua trái tim cũng đều không có loại cảm giác này. Nhưng hiện tại, hết lần này tới lần khác, nó lại xuất hiện.
- Tôi đã hiểu rõ một chút tình hình của cậu. Tối thiểu cậu đã khống chế ba con lệ quỷ. Bỏ qua không nói đến quỷ vực, đôi giày da dưới chân của cậu cũng khá cổ quái, nó hẳn là một món đồ linh dị. Năng lực của nó có lẽ là để cho cậu xuất hiện ở một chỗ bất kỳ nào đó mà không cần quan tâm đến sự tồn tại của quỷ vực. Nhưng hai thứ đó không phải là con quỷ quan trọng nhất, thứ đáng sợ nhất chính là trong người cậu có một loại lệ quỷ có thể thế mạng giúp cậu.
- Nếu có danh hiệu, tôi nghĩ danh hiệu của cậu chắc chắn là: Quỷ thế mạng, Diệp Chân.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, trong tay nắm chặt thanh sài đao, không dám cử động.
- Nếu ngay cả tử vong cũng có thể thay thế được, thì trước đó, mấy vết thương kia cũng sẽ bị thay thế. Thậm chí, ngay cả việc lệ quỷ khôi phục cậu cũng có thể dịch chuyển. Vì thế, nhờ có thứ này mà cậu có thể ngăn cản được mấy lần của tôi, đồng thời luôn giữ được trạng thái thân thể ở mức tốt nhất.
- Bởi vậy cậu không sợ thanh sài đao trong tay của tôi.
Diệp Chân cười ha ha:
- Tôi không hiểu cậu đang nói về cái gì nữa.
Tuy nhiên trên trán hắn ta lại lộ ra một tia mồ hôi gấp.
Bởi vì Dương Gian đã suy đoán đúng.
Hắn ta khống chế rất nhiều lệ quỷ, nhưng quan trọng nhất vẫn là quỷ thế mạng.
Cho nên hắn ta không cần thiết phải lo lắng bản thân bị lệ quỷ khôi phục, cũng không cần đi tìm phương pháp biến bản thân thành dị loại, cũng không cần khiến quỷ chết máy. Hắn ta chỉ cần dùng lệ quỷ để hóa giải tác dụng phụ do lệ quỷ mang đến là được.
Không cần cân bằng, cũng không cần khắc chế, mà chỉ là một loại vận dụng lực lượng một cách xảo diệu.
Ở trong trạng thái như vậy, hắn ta có thể phát huy năng lực của lệ quỷ một cách hiệu quả nhất, chứ không cần phải như những ngự quỷ nhân khác, luôn khắc chế, không dám sử dụng.
Bản thân Diệp Chân có thể tự nhận là vô địch cũng không phải là nhận chơi, mà hắn ta có đủ vốn liếng để xử lý bất cứ vị ngự quỷ nhân nào.
Thậm chí ở trước mặt hắn ta, lệ quỷ không còn khó giải nữa chứ.
- Dương Gian, nếu cậu đã không ra tay, vậy tôi cũng không khách khí nữa.
Diệp Chân quát to một tiếng, sau đó lao thẳng từ trên trời xuống.
Dương Gian không có can đảm để cá chết lưới rách với tên này. Hắn không muốn đồng quy vu tận với Diệp Chân, điều này cũng có nghĩa hắn sẽ không sử dụng đến thanh sài đao.
Nếu gia hỏa này thực sự có được năng lực chết thay, vậy sử dụng đến thanh sài đao cũng chưa chắc đã giết chết hắn ta.
Cho nên thứ mà Diệp Chân sợ không phải là thanh sài đao quỷ dị, mà là đinh đóng quan tài có thể khiến cho lệ quỷ rơi vào trạng thái ngủ say.
Không còn năng lực.
Diệp Chân sẽ không thể nào dùng lực lượng của quỷ để chết thay bản thân.
"Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi một cuộc chiến liều mạng hay sao?"
Thanh sài đao trong tay Dương Gian biến mất, thay vào đó là một cây đinh loang lổ những vết gỉ.
Nhưng bản thân Diệp Chân đã sở hữu năm tầng quỷ vực, cho nên nếu hắn muốn thành công, nhất định phải áp chế được quỷ vực của tên kia.
Như vậy, Dương Gian cần phải mở ra quỷ vực tầng thứ sáu.
Nếu không đinh đóng quan tài sẽ có thể bị tên này cướp đi.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Sau khi mở ra quỷ vực tầng thứ sáu, trạng thái thân thể của mình sẽ cực kỳ kém. Mặc dù không đến mức bị lệ quỷ khôi phục ngay. Nhưng danh ngạch áp chế chắc chắn phải luôn được sử dụng cho mắt quỷ, khi đó bàn tay quỷ của mình xem như phế bỏ..."
Nhưng hiện tại Diệp Chân đã đánh đến, nên Dương Gian đâu có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy.
Tên gia hỏa kia ra tay cũng cực kỳ quả quyết.
"Đã đến nước này rồi, mình làm gì còn có lựa chọn nữa."
Dương Gian khẽ cắn chặt răng, sau đó mở mắt quỷ, một lần nữa thân thể bị bao phủ trong ánh sáng màu đỏ.
Mà ánh sáng màu đỏ lần này còn đậm đặc hơn nhiều so với lần trước, giống như nó muốn nuốt chửng toàn bộ mọi thứ ở xung quanh vậy.