- Mặc dù không biết hắn đang làm cái gì, nhưng chỉ cần hắn đang xử lý chuyện linh dị thì đó là chuyện tốt. Việc tổng bộ nên làm chính là giúp đỡ hắn, chứ không phải ngăn cản.
Giữa hai người, sự lựa chọn của Tào Duyên Hoa luôn nghiêng về phía Dương Gian.
Dù sao Dương Gian cũng là người của tổng bộ, từng hợp tác khá nhiều lần rồi.
Mặc dù tổng bộ cũng từng hợp tác với Diệp Chân, không phải là chuyện gì lớn, nên không đủ thành ý.
Ánh mắt Tào Dương hơi động, chỉ cười cười.
Hắn ta hiểu được thời điểm mấu chốt ở trong miệng của Tào Duyên Hoa có lẽ là do sợ Dương Gian đánh không lại Diệp Chân, nên chết. Khi đó lệ quỷ của Dương Gian sẽ khôi phục lại, điều hắn ta cần làm là giúp Diệp Chân chia cắt thi thể của Dương Gian, nhằm giảm xuống nguy hiểm do lệ quỷ khôi phục tạo thành.
Mà lúc này, tại thành phố Đại Hải, cuộc chiến giữa hai người vẫn chưa kết thúc.
Sau một hồi thăm dò, Diệp Chân đã tìm hiểu xong phần lớn năng lực của Dương Gian.
Hắn ta tin tưởng, ở trước mặt của hắn ta, Dương Gian đã không còn lá bài tẩy nào nữa. Bất kể là con tiểu quỷ đột nhiên xông ra cắn lúc trước, hay là thanh sài đao cũ kỹ này, chúng đều là dấu hiệu cho thấy Dương Gian đã vô kế khả thi.
Như thế hiện tại là lúc Diệp Chân trổ hết tài năng, để cho thế gian biết được sự cường đại của hắn ta.
Diệp Chân tôi sẽ trấn áp toàn bộ những kẻ không phục.
- Tiểu Dương, đến đi…
Diệp Chân hét to một tiếng, sau đó lao từ trên không trung xuống.
Dương Gian đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn mọi thứ diễn ra. Sắc mặt của hắn bình tĩnh đến đáng sợ. Lúc này, tay kia của hắn đang cầm một cây đinh đóng quan tài, đồng thời đã mở ra con mắt quỷ thứ sáu.
Sáu con mắt quỷ chồng lên nhau, quỷ vực tầng sáu lập tức được mở ra.
Xung quanh người hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ, sau đó lan ra ngoài.
Bất cứ chỗ nào mà ánh sáng màu đỏ này lan đến đều xảy ra một chuyện mà khó ai có thể tưởng tượng nổi. Một mảnh giấy đang rơi ở giữa không trung, trước mặt Dương Gian, vậy mà khi ánh sáng màu đỏ này bao phủ, nó đột nhiên ngừng lại, không bay lên cũng chẳng rơi xuống.
- Hả?
Diệp Chân nhìn thấy vậy liền tỏ ra sững sờ.
Nhưng mọi chuyện đều đã muộn.
Dương Gian đã mở ra quỷ vực tầng sáu.
Chỉ trong nháy mắt ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn bộ quảng trường. Bất kể là người dân đang xem náo nhiệt, hay là Dương Gian, hoặc là Diệp Chân đang lao xuống đều ngưng đọng.
Ở bên trong tầng quỷ vực này, ngay cả lệ quỷ thực sự cũng đều ngưng đọng, nên Diệp Chân cũng không phải là ngoại lệ.
Tuy nhiên, ở trong này, bản thân Dương Gian cũng sẽ bị ngưng đọng.
Bởi vì loại ngưng đọng này không phân biệt địch ta.
Thứ duy nhất không chịu ảnh hưởng chính là mắt quỷ, mắt quỷ vẫn còn có thể chuyển động và dòm ngó mọi thứ xung quanh.
- A… Cái quái gì vậy trời?
Lúc này Diệp Chân khẽ trợn tròn hai mắt, hắn ta muốn cử động, nhưng không thể được. Mỗi hành động của hắn ta đều cực kỳ chậm chạp.
Ngay cả việc chớp mắt cũng cần tiêu tốn một đống thời gian.
Dù vậy hắn ta vẫn có thể duy trì được tư duy, không hoàn toàn ở trong trạng thái bị ngưng đọng.
Trong thân thể của hắn ta có quá nhiều.
Lệ quỷ càng mạnh thì ở trong quỷ vực sẽ chịu ảnh hưởng càng nhỏ. Ngược lại, nếu người bình thường ở trong này, vậy tư duy của bọn họ đều bị ngưng đọng, không khác gì một bức tượng cả.
- Đủ rồi.
Dương Gian vẫn đứng yên tại chỗ, mắt quỷ của hắn đã nhìn thấy Diệp Chân bắt đầu có dấu hiệu hoạt động. Mặc dù hành động của hắn ta rất chậm, nhưng đúng là hắn ta đang cử động.
Điều này và bộ dạng hoàn toàn ngưng đọng của Phương Thế Minh trước kia, có bản chất khác nhau.
Nếu còn tiếp tục kéo dài, chẳng mấy chốc nữa Diệp Chân sẽ thoát khỏi việc bị ngưng đọng.
Giây đầu tiên.
Ngay khi thời gian ngưng đọng vừa mới bắt đầu.
Nhưng cây đinh đóng quan tài ở trong tay Dương Gian đã biến mất.
Cũng không phải là hắn ném nó ra ngoài một cách đơn thuần, mà là dùng quỷ vực để đưa cây đinh đóng quan tài vào trong người của Diệp Chân.
Giây thứ hai.
Cây đinh đóng quan tài loang lổ này lập tức xuất hiện ở trong đầu của Diệp Chân.
Ở trong quỷ vực tầng sáu, Diệp Chân không thể nào phản kháng.
Quỷ vực của tên này cũng rất mạnh, khả năng đã phát huy năng lực của một con lệ quỷ nào đó đến cực hạn. Nhưng so với mắt quỷ, cực hạn của nó không thể nào bằng được.
Giống như lần trước hắn đóng đinh quỷ chết đói.
Lần này, Diệp Chân cũng nhận được đãi ngộ như vậy.
Giây thứ ba.
Mắt quỷ đã được nhắm lại, trong nháy mắt, sáu tầng quỷ vực lập tức biến mất, không thấy gì nữa.
“Bịch!”
Vốn đang lao xuống và bị ngưng trọng giữa không trung, nhưng lúc này đầu của Diệp Chân đang bị đinh đóng quan tài đâm. Cả người hắn ta lập tức bất lực, rơi xuống đất. Cú ngã này khiến cho mặt mũi hắn ta chảy đầy máu, ngay cả xương sống cũng bị vặn vẹo đến biến dạng. Cả người nằm rạp dưới đất, chổng mông lên trời, trông bộ dạng lúc này của hắn ta chẳng khác gì một con chó chết.
- Đúng là không biết sống chết… Lúc đầu tôi thực sự không muốn đánh nhau với cậu, nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại tự đi tìm phiền phức.
Dương Gian nhanh chóng bước lại gần Diệp Chân, chuẩn bị kiểm tra tình hình.
Nhưng chưa đi được mấy bước.
Hắn liền dừng lại.
Lúc này trong người hắn đã xuất hiện dấu hiệu cho thấy lệ quỷ đang sắp khôi phục.
Mắt quỷ bắt đầu ngọ nguậy một cách không an phận, như muốn xé mở cơ thể của hắn. Một loại đau đớn kịch liệt xuất hiện. Đồng thời, lực khống chế đối với mắt quỷ của hắn cũng trở nên yếu đi. Hắn đã có thể cảm nhận được, lúc này không thể khống chế chúng một cách tự nhiên nữa.
Quỷ có quy luật của chúng, đồng thời luôn hành động theo bản năng.
Nó giống như một con mãnh thú bị nhốt trong lồng vậy, lúc này nó đã thức tỉnh.
Sắc mặt Dương Gian khẽ biến:
"Chỉ mở ra có mấy giây thôi mà cơ thể đã chịu không nổi rồi? Không, không phải vì nguyên nhân này, mà là do trước đó mình sử dụng quỷ vực tầng năm quá nhiều lần. Việc sử dụng lặp đi lặp lại năng lực của một con quỷ trong khoảng thời gian dài sẽ khiến con quỷ đó bị kích thích mạnh và khôi phục nhanh hơn."