Tối ngày hôm nay, ở trong thành phố Đại Hải, chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải mất ngủ.
Nhưng theo những video được lan truyền, cuộc tranh đấu giữa hai người Dương Gian và Diệp Chân đã được nhiều người biết đến.
Cùng lúc đó.
- Sao Phúc Thọ Viên lại biến thành bộ dạng này?
Ngay khi đám người Dương Gian và Vệ Cảnh trở lại Phúc Thọ Viên một lần nữa, bọn họ tỏ ra có chút ngẩn ngơ.
Những ngôi mộ bên trong Phúc Thọ Viên đột nhiên trở nên cũ kỹ, giống như chúng đã trải qua mấy chục năm bão táp mưa sa vậy. Với lại, những con đường ở bên trong đã biến mất, thay vào đó là một đống mồ mả không có điểm cuối. Đống mộ này dường như được hiện ra trong quãng thời gian này, chứ không phải là mồ mả vốn có của Phúc Thọ Viên.
Mặt khác, lúc này Dương Gian lại nhìn thấy mấy bóng dáng quỷ dị đang du đãng ở bên trong khu mộ, trông chẳng khác gì lệ quỷ.
"Khoan đã, quỷ vực ở trong khu mộ đã không còn…"
Hắn bất chợt chú ý đến một chi tiết khá quan trọng.
Vốn dĩ bản thân của khu mộ là nằm ở bên trong quỷ vực, nhưng hiện tại không còn quỷ vực nữa. Điều này cho thấy khu mộ này đã xâm lấn đến hiện thực và dung hợp với thực tế một cách hoàn mỹ. Lúc này, Phúc Thọ Viên đã trở thành một địa điểm khủng bố, cực kỳ hung hiểm.
Khuôn mặt chết lặng của Vệ Cảnh chợt mở miệng nói:
- Số lượng quỷ trong này… Không hề ít.
Dường như hắn ta cảm nhận được nguy hiểm, vì thế lập tức gỡ xuống sợi dây thừng cũ kỹ đeo ở bên hông.
Đây là quỷ dây thừng.
Vệ Cảnh cầm lấy quỷ dây thừng, sau đó đi sâu vào trong khu mộ.
Cùng lúc đó ở trong khu mộ xuất hiện âm thanh của Diệp Chân.
- Chỉ là một con tiểu quỷ mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt Diệp mỗ? Hôm nay tao sẽ cho mày biết được sự đáng sợ của Diệp Chân là như thế nào.
Hiển nhiên, Diệp Chân đã đụng phải một con lệ quỷ ở trong này và hắn ta lựa chọn đối kháng trực tiếp.
Không biết là do đầu tên này có vấn đề hay là do hắn ta thực sự có vốn liếng để chống lại lệ quỷ nên mới không sợ hãi nữa.
Dương Gian cũng nhíu mày.
- Tình hình quả thực rất nghiêm trọng.
- Đội trưởng Dương, chúng ta không tham gia sao?
Khi chứng kiến khu mộ tối tăm và kinh khủng này, trong lòng Lý Dương còn có chút sợ hãi.
Nhưng hắn ta không thể nào phán đoán ra được cục diện hiện tại, vì thế không biết có nên cùng liên thủ với Diệp Chân và Vệ Cảnh để xử lý chuyện ở chỗ này không. Vì vậy hắn ta tỏ ra có chút do dự.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Không, chúng ta chỉ cần đứng xem là được. Chúng ta không thể nào tham dự vào chuyện ở chỗ này. Tình trạng hiện tại của tôi không cho phép tôi đi đối mặt với một chuyện linh dị. Cứ để chuyện này cho Vệ Cảnh và Diệp Chân xử lý là được. Nếu Diệp Chân không đi xử lý chuyện này, khả năng tổng bộ sẽ xử lý hắn ta luôn.
- Ngược lại, nếu có Diệp Chân ra tay, tôi đương nhiên không cần phải quan tâm đến nữa.
- Huống hồ gì chúng ta cũng có việc cần làm. Hiện tại điều tra ra bí mật của bưu điện quỷ là việc cấp bách nhất.
Tôn Thụy ở bên cạnh cũng gật gật đầu rồi nói:
- Đúng thế, tai họa ngầm ở chỗ đó không hề kém hơn so với khu nghĩa địa này. Cái khác không nói, chỉ riêng con quỷ mà chúng ta gặp ở trong đó thôi cũng đã cực kỳ khủng bố. Một khi con quỷ này xâm nhập vào thành phố Đại Hán, vậy thành phố sẽ gặp phải một chuyện linh dị cực kỳ đáng sợ. Đây là điều tôi không cho phép xảy ra.
Y là người phụ trách của thành phố Đại Hán, nên đương nhiên phải cân nhắc vì sự an toàn của nó.
Lúc này Dương Gian cũng im lặng, không nói thêm gì, hắn chỉ đứng nhìn chứ không tham gia vào.
Đương nhiên, tổng bộ cũng sẽ hiểu được tình thế lúc này của hắn, nên ngầm đồng ý cho hắn đứng xem.
Giờ khắc này, ở bên trong bãi tha ma.
Trên khuôn mặt có phần anh tuấn của Diệp Chân bắt đầu xuất hiện lệ khí. Hai mắt hắn ta đang nhắm lại, từ khóe mắt chảy xuống hai hàng huyết dịch. Chúng kéo dài trên khuôn mặt, cộng thêm khung cảnh u ám ở chỗ này khiến cho nó trở nên cực kỳ quái dị.
Bởi vì vừa rồi hắn ta đã chết mất một lần, đồng thời hai con mắt cũng bị mù.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì hắn đã nhìn thấy con quỷ du đãng bên trong nghĩa địa.
Đúng hơn mà nói thì là do hắn ta nhìn thấy diện mạo của con quỷ kia.
Đó là một khuôn mặt dính đầy bùn đất và những vết nứt quỷ dị.
"Đúng là mình đã khinh thường thứ này rồi. Chỉ mới nhìn thấy bộ dạng của con quỷ này mà mình đã bị nó giết một lần, ngay cả mắt cũng bị chọc mù… Có lẽ đây là loại quy luật giết người hẳn phải chết? Với lại con mắt của mình dường như cũng đụng phải một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó, không thể khôi phục lại."
Diệp Chân chỉ biết câm nín.
Hắn ta đưa tay móc hai mắt của bản thân xuống.
Ở bên trong con mắt là những vết nứt quỷ dị, tro tàn, ảm đạm, giống như một món đồ sứ đã bị vỡ nát vậy.
Hắn ta không thèm quan tâm, chỉ tùy tiện vứt nó đi, sau đó lại lần nữa mở mắt.
Hai con mắt của hắn ta lại khôi phục bình thường.
- Đúng là đồ không biết sống chết, đợi đó, lần ra tay này tao sẽ bắt và giết mày.
Người thanh niên mặc hội chứng Chuunibyou này lập tức tỏ ra tức giận. Vừa rồi hắn ta đã chịu thiệt thòi, vì vậy hiện tại đang muốn lấy lại danh dự.
Chỉ thấy hắn ta bước lên trước mấy bước, sau đó cả người liền biến mất khỏi vị trí cũ.
Mà ở gần đó, một con lệ quỷ leo ra từ mộ quỷ đang loanh qua loanh quanh không có mục đích. Người nó tỏa ra cỗ khí tức âm lãnh, quần áo đang mặc cũng đã bắt đầu hư thôi, giống như bị bùn đất vùi dập quá lâu nên hỏng. Thế nhưng thứ kinh khủng nhất lại chính là khuôn mặt của nó, một khuôn mặt nứt nẻ chằng chịt, dính đầy đất mộ. Theo thời gian, đất mộ ở trên khuôn mặt của con quỷ này đang liên tục rơi xuống.
Đó cũng chính là diện mạo của con quỷ này, vừa rồi cũng vì nhìn thấy nó nên Diệp Chân chẳng những bị miểu sát mà còn bị mù cả hai mắt. Hai con mắt này dường như chịu phải một loại nguyền rủa khủng bố nào đó nên trực tiếp hoại tử. Ngay cả năng lực của quỷ chết thay cũng không thể chữa trị được, chỉ có thể bỏ qua con mắt này.