- Vương Thiện ở tầng một, còn có tên Vạn Hưng kia cùng Tôn Thụy đều chưa từng xuất hiện… Đây hẳn không phải là trùng hợp, mà bọn họ đã lên trước và vào ở trong căn phòng nào đó rồi.
Dương Gian khẽ quan sát xung quanh.
Lúc này toàn bộ mấy căn phòng còn lại đều đang đóng chặt, không có căn phòng nào mở cửa hết.
Ngay cả động tĩnh vừa rồi cũng không khiến những người này quan tâm đến.
Tuy nhiên chuyện này lại có chút bất hợp lý.
Nếu Tôn Thụy đến, không có lý do gì y lại không tụ tập với Dương Gian cả.
Dương Gian trầm ngâm:
"Có lẽ lại xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi."
"Mà thôi, để đó ngày mai nhìn tình hình rồi tính sau."
Hắn không nghĩ nhiều nữa.
Khẽ quay người trở về phòng.
Dù sao hiện tại bưu điện quỷ cũng sắp tắt đèn rồi, với trạng thái hiện tại, hắn không thể lại gặp phải quỷ trong này nữa.
…
Ở trong bưu điện quỷ, đúng sáu giờ lập tức tắt đèn.
Những ngọn đèn vàng ở trong hành lang tối tăm lập tức tắt hết. Toàn bộ không gian đều bảo phủ trong bóng tối. Thứ duy nhất còn tồn tại ánh sáng là các căn phòng.
Nhưng trước khi đèn tắt.
Ở trong hành lang còn có một người.
Chính là Trần Tinh bị Dương Gian ném ra khỏi căn phòng số 21.
Đương nhiên, dù có ở bên ngoài hành lang đi nữa, Trần Tinh cũng chưa chắc đã phải chết. Bởi vì hắn ta còn có thể tìm một căn phòng khác và tránh né nguy hiểm từ việc đèn tắt.
Nhưng Dương Gian đã ngăn chặn không cho hắn ta làm như vậy.
Bởi vì Dương Gian đã bẻ gãy tay và chân của hắn ta rồi.
Hiện tại hắn ta chẳng khác gì một người tàn phế, không thể nào hành động tự do được. Chỉ biết nằm kêu rên đầy thống khổ, đồng thời chờ đợi lúc đèn hành lang dập tắt,
Có lẽ tầng hai còn có người đưa thư khác, nhưng lúc này không một ai đứng ra cứu hắn ta.
Dường như đối với chuyện này, bọn họ đã nhìn mãi thành quen. Hoặc là trong quãng thời gian trở thành người đưa thư, rất nhiều người đã học được tính cách lạnh lùng, nên sẽ không đi quan tâm đến chuyện này.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Trần Tinh, thân hình của hắn ta nhanh chóng bị bóng tối cắn nuốt mất.
Ở bên trong bưu điện quỷ, tất cả mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh.
Ở trong phòng, Lý Dương ngồi dựa vào cửa.
- Đội trưởng Dương, anh định để tên gia hỏa kai thăm dò một chút quy luật của bưu điện quỷ hay sao vậy?
Mục đích ngồi ở cửa của hắn ta chính là ngăn ngừa việc có thứ gì đó đột nhiên xâm nhập.
Dương Gian nói:
- Chỉ là tiện tay mà thôi, còn nguyên nhân thực sự vẫn là tôi muốn giết chết hắn ta. Nhưng vì tôi cảm thấy nếu giết chết như vậy sẽ tiện nghi cho hắn ta, nên tôi mới để cho hắn ta nếm thử cảm giác hoảng sợ.
- Loại cặn bã như vậy đúng là không cần thiết phải giữ lại.
Lý Dương hoàn toàn đồng ý với cách làm này.
Loại người không có nhân tính, tính cách đã vặn vẹo, mặc dù không phải ngự quỷ nhân, nhưng còn đáng hận hơn cả ngự quỷ nhân.
Dương Gian nói:
- Cậu canh nửa đầu, tôi sẽ canh nửa cuối. Dựa theo những gì xảy ra lần trước, vậy bức thư sẽ xuất hiện vào lúc sáng sớm. Chờ sau khi thư xuất hiện, chúng ta sẽ suy tính thêm.
Lý Dương gật đầu, đi lại quan sát mọi thứ trong phòng một chút:
- Đội trưởng, phải làm gì với người phụ nữ kia đây?
Dương Gian nói:
- Không cần để ý đến, cô ta có thể sống thì sống, không sống cũng chẳng sao, không liên quan gì. Người bình thường, tiến vào chỗ này sẽ có kết cục như vậy, đây là điều không hề khó đoán. Dù cô ta có qua được đêm nay cũng khó mà qua nổi nhiệm vụ lần này.
- Cũng đúng.
Lý Dương cũng không để ý tiếp nữa, hắn ta đã dần lý giải được loại ý nghĩ lạnh lùng của Dương Gian.
Thực ra đây không phải là do Dương Gian lạnh lùng.
Mà do người bình thường có quá nhiều, hắn cứu không nổi, nên không thèm cứu nữa.
Nếu gặp phải người nào cũng đều muốn cứu, thì ngự quỷ nhân chắc chắn sẽ chết cực kỳ nhanh.
Cho nên cũng không thể trách bọn họ vì sao lại coi thường sinh mệnh như vậy được. Mà so với chuyện linh dị, sinh mạng của người bình thường chẳng là gì cả.
Một đêm này trôi qua rất bình tĩnh.
Bên ngoài hành lang không truyền vào động tĩnh nào cả. Con quỷ du đãng lần trước dường như không hề xuất hiện trong lần này.
Sự lo lắng của Dương Gian có vẻ như khá thừa thãi.
Tuy nhiên đây là một chuyện tốt, ít nhất có thể xác định được hai người ngoại lai như Dương Gian và Lý Dương cũng không bị bưu điện quỷ để ý đến mãi như vậy.
Mặc dù hai người đã phân công canh gác, nhưng thực tế, hai người đều không hề ngủ suốt đêm.
Ở những chỗ quỷ quái này, dù là người bình thường cũng sẽ không thể ngủ vì lo lắng, huống hồ gì bọn họ còn là ngự quỷ nhân.
Bình thường bản thân Dương Gian có thể không ăn, không uống, không ngủ mấy ngày, nhưng cơ năng thân thể vẫn giữ được sự bình thường. Chỉ là hắn vẫn luôn bảo trì thói quen của một người bình thường, cố gắng giảm bớt sự ảnh hưởng của lệ quỷ lên bản thân.
Sáng hôm sau.
Đèn bên trong phòng đột nhiên bị dập tắt.
Ở ngoài hành lang lần nữa xuất hiện ánh sáng màu vàng ảm đạm.
Bưu điện quỷ được bao phủ trong bóng tối lại nghênh đón một ngày mới.
Đầu tiên Dương Gian khẽ tìm kiếm một vòng trong phòng, nhưng không nhìn thấy thư xuất hiện. Hắn tưởng là do bản thân hơi chủ quan, nên đã tìm lại một cách cực kỳ cẩn thận.
- Thư không có ở trong phòng, ra bên ngoài nhìn thử xem sao.
Lý Dương khôi phục tinh thần, người phụ nữ tên Tiền Dung kia cũng rụt rè đi ra khỏi phòng ngủ. Bộ dạng cô ta cực kỳ tiều tụy, trông rất đáng thương.
Dương Gian đi ra khỏi hành lang.
Và một chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Tối hôm qua hắn có vứt người đàn ông tên Trần Tinh kia ở hành lang, nhưng hiện tại tên kia đã mất tích.
Lý Dương cũng bắt đầu học theo Dương Gian, phân tích tình huống:
- Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất? Với lại tối hôm qua tôi không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào truyền vào từ ngoài cửa cả. Nếu hắn ta gặp phải lệ quỷ tập kích thì kiểu gì cũng sẽ kêu rên thảm thiết mới phải chứ.
Dương Gian nói:
- Nói không chừng hắn ta đã chết lúc đèn vừa mới tắt. Tuy nhiên cái chết của hắn ta đủ để chứng minh một điều, sau khi đèn tắt, không thể chờ ở bên ngoài. Dường như bưu điện quỷ có được quy luật tắt đèn sẽ phải chết.