Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, nhìn về phía người này, sau đó sải bước đi đến.
Người đàn ông kia nhanh chóng đóng cửa lại, rồi mở túi hành lý ra, chuẩn bị đồ đạc.
Trong căn phòng kia còn có một người đàn ông khác nữa.
- Trần Tinh, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có tiếng súng.
- Người từ tầng một lên không chỉ có người phụ nữ vừa nãy, mà còn có hai người thanh niên. Mẹ nó chứ, hôm nay là ngày gì mà có nhiều người lên lầu như vậy. Với lại hai người kia rất khó đối phó. Vừa nãy chính bọn họ đã xử lý lão Hứa, lúc này đang định nhắm vào chúng ta.
Người đàn ông tên là Trần Tinh kia đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mặc dù không đụng phải quỷ, nhưng cuộc chiến sống còn với nhau như thế này cũng cực kỳ nguy hiểm. Không cẩn thận là hôm nay hắn ta sẽ phải chết ở chỗ này.
- Vậy chúng ta xử lý hai người bên ngoài là được.
Người đàn ông kia không thèm để ý đến cái chết của lão Hứa, mà xoay người, trực tiếp lôi ra vũ khí.
Sỡ dĩ trong tay bọn họ có nhiều súng như vậy, là vì trước đó Trần Tinh từng ra nước ngoài một chuyến.
Bưu điện quỷ có thể mang người từ bất cứ chỗ nào đến đây, nên bọn họ đã lợi dụng điểm này để làm một ít chuyện.
Nhưng súng ống chỉ có tác dụng đối với mấy người mới vừa lên lầu mà thôi.
Nếu đụng phải một số người đưa thư đặc biệt, súng ông đã không còn phát huy được chút tác dụng nào nữa.
Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị động thủ.
Cửa phòng đã bị Dương Gian đá văng ra.
Cỗ lực lượng khổng lồ khiến cánh cửa văng đi và đụng vào một người, khiến người này bị ngất.
- Mày…
Trần Tinh kinh hãi, vội vàng định phản kích.
Nhưng ngón tay hắn ta đột nhiên cứng đờ, không thể động đậy.
Không biết từ lúc nào, một bàn tay màu xang đen âm lãnh đã túm lấy mu bàn tay của hắn ta, khiến hắn ta không thể nào bóp cò súng được.
Quỷ?
Trong nháy mắt, da đầu Trần Tinh như muốn nổ tung. Hắn ta nhanh chóng giảy nảy, như muốn hất ra thứ kia.
- Trong phòng chỉ có ba người thôi sao?
Dương Gian không thèm quan tâm đến hắn ta mà cứ nhìn ngó xung quanh để xác nhận tình hình.
Đúng là chỉ có ba người.
Xem ra ba người này là đội ngũ tạm thời, dù sao đi đưa thư một mình cũng khá khó khăn.
Hoặc là bọn họ đều là người đưa thư của căn phòng số 21, vì may mắn nên sống sót, vì thế mới ở chung một căn phòng.
- Cậu là ai? Người đưa thư ở tầng dưới không thể nào có loại người như cậu được.
Trần Tinh cảm giác được bàn tay băng lãnh đang nắm lấy mu bàn tay của hắn ta đột nhiên không có động tĩnh nữa.
Hắn ta hiểu được.
Tất cả những chuyện này đều là do người trước mặt giở trò.
Vậy mà người này lại có thể khống chế lệ quỷ trong chuyện linh dị.
Loại thủ đoạn như vậy, dù là người đưa thư tầng ba cũng chưa nhất định làm được, chứ đừng nói là tầng một.
Nhưng càng như vậy, hắn ta càng cảm thấy sợ hãi.
Dường như bản thân hắn ta đã bị một người đáng sợ nào đó để mắt đến.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng chính là sau sáu giờ, bưu điện quỷ tắt đèn thì liệu anh có sống sót được khi đứng bên ngoài hành lang không.
- Răng rắc!
- A!
Trần Tinh lập tức kêu thảm thiết, cả cánh tay của hắn ta bị vặn vẹo một cách quỷ dị. Mà nguyên nhân tạo ra chuyện này chính là bàn tay nhỏ nhỏ đang cầm lấy mu bàn tay của hắn ta kia.
Đây chỉ là một bàn tay màu xanh đen, không hề có cánh tay, nhưng không biết vì sao nó lại có được khí lực lớn như vậy.
Mặc dù danh ngạch áp chế của bàn tay quỷ đã dùng cho mắt quỷ.
Nhưng lực lượng linh dị của bàn tay quỷ vẫn còn tồn tại.
Nó không đối phó được ngự quỷ nhân, nhưng đối phó với người bình thường thì quá dễ dàng.
Trần Tinh ứa mồ hôi lạnh, hắn ta vội vàng nói:
- Thả, thả tôi ra. Giết tôi cũng không có bất cứ chỗ tốt nào đối với cậu cả. Mặc dù bưu điện quỷ không cấm người đưa thư gây thương tổn lẫn nhau. Nhưng có một vài bức thư cần đủ số lượng người mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu không không thể thành công được.
Dương Gian lạnh nhạt nói:
- Thật sao? Vậy đúng là đáng tiếc, chỗ của tôi đã đủ người rồi.
Còn chưa nói xong, người này đã hét thảm thêm một tiếng.
Một chân của hắn ta chợt vặn vẹo, biến dạng, phát ra từng tiếng xương bị nứt vỡ.
Một lát sau.
Dương Gian túm lấy người này và ném ra ngoài căn phòng số 21.
Dương Gian nói:
- Đêm này cứ để hắn ta ở ngoài này, xem liệu hắn ta có xảy ra chuyện gì không. Ngoài ra, cậu vào trong giúp tôi dọn dẹp một chút rác rưởi.
- Vâng, đội trưởng.
Lý Dương chỉ liếc nhìn người đàn ông tên Trần Tinh kia một chút, không hề có chút nào gọi là đồng tình.
Bởi vì tên gia hỏa này cũng chẳng tốt lành gì, bị xử lý là đáng đời.
Hiện tại chưa chết, chỉ là vì hắn ta còn có một chút giá trị.
Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Lý Dương vẫn hỏi:
- Đội trưởng, có cần hỏi thăm một chút tình báo không?
Dương Gian đáp:
"- Không cần đâu, lượng tin tức mà người đưa thư tầng hai biết có lẽ cũng không nhiều. Mục đích của tôi tối thiểu cũng phải đến tầng bốn mới được.
Rất nhanh, Trần Tinh đã bị ném ngoài hành lang. Trán hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh, vô cùng đau đớn, trong lòng cũng cực kỳ phẫn nộ, hậ không thể giết chết cả nhà Dương Gian.
Nhưng hắn ta không dám mắng chửi, cũng chẳng dám nói ra.
Người đưa thư đến từ tầng một này lại có được lực lượng linh dị, đúng là khó có thể tin.
Đối mặt với loại người như vậy, hắn ta không đủ lực để phản kháng.
Nhưng sau đó, một nỗi hoảng sợ lại đột nhiên xuất hiện từ trong lòng của hắn ta, bởi vì sắp đến sáu giờ tối, bưu điện quỷ chuẩn bị tắt đèn.
Là một người đưa thư tầng hai, không một ai là không biết rõ sự khủng bố sau khi đèn tắt.
Dù sao bọn họ cũng không còn là người mới nữa.
- Cô có thể đi vào.
Dương Gian nhìn về phía người phụ nữ tên Tiền Dung kia.
Lúc này, tâm thần của Tiền Dung có chút bất an. Cô ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Dương Gian, chỉ biết cúi đầu, rụt rè tiến vào trong căn phòng.
Dương Gian khẽ nhìn thời gian.
Hiện tại còn cách thời điểm đèn tắt chừng mười phút nữa.