Nhưng trong đầu cô ta không hề có ý định phản kháng.
Bởi vì cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, không thể phản kháng được.
Ở bên trong bưu điện quỷ này vẫn tôn thờ quy củ mạnh được yếu thua.
- Hừ.
Người đàn ông với khuôn mặt âm lãnh kia khẽ liếc nhìn hai người Dương Gian và Lý Dương một cái. Ánh mắt người này khẽ động, dường như có ý định cảnh cáo hai người bọn họ. Giống như muốn nói cho hai người biết, hai người đừng có dại dột mà chạy đến phòng số 21 để gây chuyện.
Sau đó ầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại.
- Hu hu….
Người phụ nữ tên Tiền Dung kia nằm rạp trên mặt đất, khóc thút tha thút thít, trông thê thảm vô cùng.
Từ nãy đến giờ, Dương Gian đứng yên và chứng kiến hết mọi chuyện. Lúc này hắn mới chậm rãi đi đến, đứng bên cạnh người phụ nữ tên Tiền Dung, lạnh lùng nhìn cô ta.
- Cô rất muốn sống tiếp phải không?
Vừa nhìn thấy Dương Gian, Tiền Dung lập tức ngừng khóc. Sau đó giống như vừa nắm được một cọng cỏ cứu mạng, cô ta vội vàng túm lấy ống quần của Dương Gian.
- Tôi, tôi không muốn chết, tôi còn có chồng, có con, có cha mẹ, tôi không muốn chết ở đây… Côn gái tôi chỉ mới năm tuổi, tôi thực sự không muốn chết.
- Xem ra ý chí cầu sinh của cô rất mạnh. Nhưng, là một người bình thường, khi tiến vào trong bưu điện quỷ, chết chỉ còn là việc sớm muộn.
Dương Gian dùng giọng điệu lãnh đạm nói cho cô ta biết một sự thực cực kỳ tàn khốc.
Hắn giống như một bức tượng bằng băng vậy, không hề có một chút nào gọi là thương hại và đồng tình.
- Xin, tôi cầu xin cậu, giúp tôi một chút, tôi không hề muốn chết, hu hu.
Tiền Dung vừa nói vừa khóc, cô ta không nghĩ được nhiều như thế, chỉ cố gắng tiếp tục sống mà thôi.
Còn liệu cô ta có thể sống được bao lâu, cô ta không biết và cũng không muốn biết, vì điều đó không có tác dụng gì cả.
Giọng điệu của Dương Gian vẫn lãnh đạm như cũ.
- Được rồi, tôi sẽ giúp cô lần này.
- Thật sao?
Tiền Dung đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt tiều tụy, ứ đọng những vết bầm tím khẽ trợn tròn mắt, dường như cô ta không thể tin đây lại là sự thực.
- Chỉ có lần này thôi. Toàn bộ người đưa thư ở tầng một vì sự xuất hiện của tôi mà phải tiến lên lầu hai sớm hơn. Điều này đã can thiệp vào việc vận hành bình thường của bưu điện quỷ. Vì để đền bù tổn thất, mặt khác, tôi không thích ánh mắt vừa nãy nhìn tôi của người kia. Dường như kẻ này đang khiêu khích tôi, vả lại tôi cũng đang cũng đang cần một căn phòng để ở, nên bắt bọn họ khai đao cũng tốt.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng số 21.
- Lý Dương, mở cửa.
- Vâng, đội trưởng.
Lý Dương lập tức đi đến trước cửa phòng số 21.
Chiếc cửa gỗ này đã được khóa trái từ bên trong, nên muốn mở ra từ phía ngoài là việc không hề dễ dàng.
Nhưng khi hắn ta vừa chạm đến chốt cửa, cánh cửa gỗ liền vang lên một tiếng két, sau đó mở ra dễ như trở bàn tay, đúng là khó có thể tin nổi.
Cửa vừa được mở ra.
Một cỗ không khí đục ngầu xộc thẳng vào mặt.
Mùi khói, mùi nấm mốc, còn có mùi chua… Khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
- Con mẹ nó, là ai mở cửa vậy, muốn chết sao?
Ở bên trong truyền đến một tiếng thét đầy phẫn nộ, sau đó là một người đàn ông mặc áo lót nổi giận đùng đùng đi ra.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lý Dương và Dương Gian ở trước cửa.
Người đàn ông mặc áo lót với sắc mặt dữ tợn này nói với giọng điệu uy hiếp:
- Bên ngoài còn có người? Hai vị, thức thời thì cút xa chỗ này một chút. Trong căn phòng này đã đủ người rồi, không chào đón thêm người mới nữa. Nếu hai vị vẫn còn không nghe theo lời cảnh cáo, tôi không dám chắc một lúc nữa sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Dương Gian không nói lời nào, cũng chẳng thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của người này, trực tiếp đi vào trong phòng.
- Tiểu tử thối, ông đây đang nói chuyện với mày đó? Chỉ là người đưa thư mới leo lên lầu mà đã dám ở chỗ này sĩ diện. Mày đang tự tìm đường chết đó à?
Người đàn ông mặc áo lót này lập tức lôi ra một cây gậy đánh bóng chày, sau đó xông đến, giơ tay muốn đập.
Người này quả thực chẳng hề khách khí một chút nào.
Nhưng chỉ trong nháy mắt.
Một khẩu súng lục màu vàng lạnh như băng đè vào trán của hắn ta.
- Người, người anh em, tỉnh, tỉnh táo một chút, giết người là phạm pháp đó.
Trong lúc nhất thời, tay của người đàn ông kia dừng lại trên không trung, nhịn không được đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn ta khẽ liếc nhìn vào chiếc bàn gỗ bên cạnh.
Ở chỗ đó có đặt một cái túi đựng hành lý.
Bên trong cũng có súng.
Hắn ta có thể leo lên tận tầng hai, đương nhiên sẽ không thể nào không có một chút chuẩn bị.
Chỉ là bình thường hắn ta khá kiêng kỵ thứ đồ chơi này, chỉ dám cất trong túi, không dám lộ ra ngoài. Kẻo lỡ bị bắt được, thì hắn ta sẽ phải ngồi tù chứ chả chơi.
Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc đưa thư, vậy đến chết hắn ta cũng không biết bản thân chết thế nào.
- Đoàng!
Nhưng sau đó.
Tiếng súng đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, thi thể của người đàn ông mặc áo lót này đổ sập xuống đất, máu tươi bắn tung tóe, thi thể khẽ run rẩy.
- Loại người rác rưởi như mày, ở bên ngoài chắc chắn là một tên tội phạm cực kỳ hung ác. Thay vì giữ lại và tạo phiền phức, chẳng bằng hiện tại tiễn mày lên đường luôn cho xong.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ lạnh lùng, liền ra tay xử lý tên gia hỏa này mà không có một chút do dự.
Nhưng sau tiếng súng vừa nãy.
Ở bên trong phòng lại đột nhiên xuất hiện người khác.
- Mọi chuyện thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Nghe được tiếng súng vang lên, người đàn ông với khuôn mặt âm lãnh lúc trước nhanh chóng lao ra. Khi hắn ta nhìn thấy cỗ thi thể đang nằm co giật trên mặt đất và Dương Gian đứng ở trong phòng khách thì con người khẽ co lại.
- Là mày?
Vừa rồi ở bên ngoài hắn ta có gặp qua Dương Gian.
Hắn ta cứ tưởng Dương Gian sẽ không gây chuyện, ai ngờ hắn lại xông vào.
"Không xong."
Người đàn ông với khuôn mặt âm lãnh kia kịp thời phản ứng lại, biết trong tay Dương Gian đang có vũ khí, nên vội vàng quay trở lại phòng, chuẩn bị đối phó.