Sau khi đi qua cỗ thi thể quái dị ở trên bậc thang, dường như Dương Gian và Lý Dương lại đi xuyên qua một lớp sương mù tối tăm nào đó. Cuối cùng, dưới sự ảnh hưởng của lực lượng linh dị, bọn họ đã đi vào trong một chỗ nào đó không ai biết.
Bọn họ đã đến tầng hai của bưu điện quỷ.
Một hành lang dài, cũ kỹ, u ám và mấy ngọn đèn vàng đang cố gắng tỏa ra ánh sáng.
Ở bên cạnh là những vách tường hỗn tạp, ảm đảm, dính rất nhiều vết bẩn. Những vết bẩn này giống như những vết máu tươi bị khô vậy. Đồng thời lại có một số vết cắt cổ quái, thậm chí còn có những hình vẽ màu đen khá quái dị, không biết là do ai đó dùng mực vẽ lên trên đó nữa.
Lối kiến trúc của tầng hai cũng không khác gì tầng một, điểm khác duy nhất chính là ở chỗ này bọn họ không thể nhìn thấy đại sảnh của bưu điện quỷ.
Lý Dương quan sát một chút, sau đó nói:
- Đội trưởng, chúng ta đã đến nơi rồi. Chỗ này hẳn là tầng hai của bưu điện quỷ. Cầu thang phía sau cũng đã biến mất.
Lúc này, ở sau lưng bọn họ là một vách tường cũ kỹ, tróc ra từng mảng, loang lổ từng vết.
Còn cầu thang bằng gỗ lúc này đã biến mất.
- Xem ra đây là một con đường không có lối về. Sau khi tiến vào trong bưu điện quỷ, chỉ có thể tiến lên chứ không thể đi xuống. Việc này cũng giống như lời mà tên Vương Thiện kia nói.
Vừa nói, Dương Gian vừa nhìn đồng hồ.
- Còn hai mươi phút nữa là đèn sẽ tắt, chúng ta đi tìm một căn phòng để ở lại trước đi. Cứ quan sát rõ tình hình đã rồi tính sau.
Lý Dương lại nói:
- Đội trưởng, hình như Tôn Thụy còn chưa có đến.
Dương Gian hỏi:
- Trước đó cậu đã gọi cho hắn ta chưa?
- Đã gọi rồi.
Dương Gian nói:
- Gọi rồi thì được. Hắn ta là người phụ trách của thành phố Đại Hán, có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó nên mới chậm trễ, không cần để ý đến.
Nói xong, hắn lại đi dọc theo hành lang cũ kỹ, tiến về phía căn phòng gần nhất.
Số phòng đã được thay đổi, bắt đầu từ 21,22,23… Cho đến 27.
Con số 2 phía trước là chỉ số tầng.
Còn số đằng sau là số phòng.
Vẫn giống với tầng một, trên tầng hai chỉ có bảy căn phòng.
Tương ứng với bảy người đưa thư.
Nhưng đây chỉ là trường hợp lý tưởng nhất. Bưu điện quỷ cũng không quy định rõ rằng mỗi căn phòng chỉ được ở một người. Lần trước đám người Dương Gian cũng ở trong một căn phòng, nhưng không có việc gì.
Không.
Nếu một đám người ở trong cùng một căn phòng, vậy họ sẽ bị lệ quỷ du đãng trong bưu điện quỷ tập kích.
Có lẽ.
Số lượng người trong một căn phòng sẽ có giới hạn nhất định nào đó. Một khi con số này vượt quá giới hạn, lệ quỷ sẽ đến thanh lý toàn bộ người trong phòng.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Dương Gian. Còn sự thực có phải vậy hay không thì hắn chưa thể kiểm chứng, cũng chưa đạt được những tin tức tình báo cụ thể có liên quan đến vấn đề này.
Khi di dọc theo hành lang, Dương Gian hơi tò thò đầu qua lan can, muốn nhìn xuống phía dưới.
Hắn muốn thử xem liệu có thể nhìn thấy tầng một hay không.
Kết quả khiến cho hắn khá thất vọng.
Không thể nhìn thấy khung cảnh của tầng một. Phía dưới tầng hai là một mảnh không gian tối tăm. Vừa mới vượt quá một vài mét thôi là đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi. Nó cứ như vực sâu vậy, không hề có điểm cuối, khiến cho người ta vô ý cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.
Dù biết rõ đây là tầng hai, khả năng sẽ không có một ai dám thử nhảy xuống dưới để kiểm chứng.
- Rầm!
Nhưng đúng lúc này.
Đột nhiên.
Ở trong căn phòng gần nhất truyền đến tiếng vang. Sau đó cửa phòng số 21 mở ra, đồng thời vang lên một âm thanh khá ngang ngược:
- Đàn bà thối, cút ra ngoài ngay, còn dám ở trong phòng của tôi? Cô cho rằng bản thân là ai vậy?
Sau đó một người phụ nữ cùng rất nhiều vết máu ứ đọng trên người bị đạp ra khỏi cửa. Người này ngã trên mặt đất một cách đầy đau đớn, da thịt trên người bị mặt đất thô ráp chà xát bị thương.
Máu tươi nhanh chóng chảy ra.
Tóc tai bù xù, trông bộ dạng cô ta khá thê thảm.
- Đội trưởng, người phụ nữ này chính là Tiền Dung. Lần trước chúng ta có gặp qua ở tầng dưới. Không ngờ lần này cô ta cũng đến tầng hai. Xem ra suy đoán lúc trước là hoàn toàn chính xác. Mặc dù bức thư màu đỏ rất khó, nhưng nó lại có thể khiến cho toàn bộ người đưa thư thành công leo lên lầu.
Chỉ cần liếc mắt là Lý Dương có thể nhận ra người phụ nữ kia.
Đồng thời hắn ta cũng đã nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Chắc chắn là vì Dương Gian đã đưa thư thành công, nên cô ta cũng lên lầu theo. Vả lại, thời gian mà cô ta đến đây còn sớm hơn không ít so với bọn họ.
Nhưng khi lên tầng hai, số phòng chắc chắn sẽ không đủ. Vì thế khi Tiền Dung muốn vào ở trong một căn phòng nào đó, cô ta chắc chắn sẽ phải tiến hành tiếp xúc với chủ nhân cũ của căn phòng này.
Hiển nhiên.
Cuộc tiếp xúc đã thất bại, cô ta bị đuổi ra ngoài.
Hiện tại thời gian còn lại chưa đầy hai mươi phút nữa.
Sáu giờ tối.
Bưu điện quỷ tắt đèn, sau đó lệ quỷ sẽ bắt đầu xuất hiện và du đãng xung quanh.
Lúc này làm gì có ai còn đám đứng ở bên ngoài chứ?
Tiền Dung ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng. Cả người cô ta liên tục run rẩy. Cô ta muốn bò vào trong phòng, nhưng lại nhận được một cú đạp của một người đàn ông với khuôn mặt âm lãnh.
- Căn phòng này đã đủ người rồi, cút đi.
- Đừng, đừng như thế mà, tôi xin anh, hãy để cho tôi vào ở một đêm đi. Chỉ cần một đêm thôi là được, anh muốn gì tôi cũng đều đáp ứng cả…
Tiền Dung bị đá té ngửa trên mặt đất, nhưng cô ta không thèm quan tâm đến những đau đớn ở trên người, mà mở miệng cầu xin người kia.
Người đàn ông với khuôn mặt âm trầm kia lạnh lùng nói:
- Cô có tin, nếu cô còn đứng lảm nhảm ở chỗ này, tôi sẽ lập tức ném cô từ trên này xuống không? Ở bên trong bưu điện quỷ không hề nghiêm cấm người đưa thư giết người. Huống hồ gì, đối với bọn tôi, cô chẳng có chút giá trị nào cả.
- A… Mấy người là những tên khốn nạn, vừa rồi đã nói rõ, chỉ cần tôi làm với mấy người, mỗi người một lần thì sẽ cho tôi ở lại mà.
Lúc này Tiền Dung đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta thét ầm lên đầy thảm thiết, cũng rất tuyệt vọng.