Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
- Đây là đại sảnh tầng thứ nhất…
Lý Dương hỏi:
- Dựa theo suy đoán lúc trước, hiện tại chúng ta phải ở tầng hai mới đúng chứ? Chẳng lẽ bức thư đỏ đậm lần trước không được tính là nhiệm vụ? Không thể đưa chúng ta lên tầng hai?
- Cứ vào xem rồi hẵng nói.
Mặc dù Dương Gian đã đến một lần, nhưng lượng thông tin mà hắn biết về nơi này lại cực kỳ ít. Những thứ mà hắn biết chỉ vẻn vẹn từ trên người của Vương Thiện, Vạn Hưng nên lượng tin tức khá là hạn chế. Ở trong vòng trong người đưa thư, bọn họ chỉ được coi là người mới, không thể chạm đến bí mật thực sự của bưu điện quỷ. Chỉ có những người đưa thư ở tầng trên mới hiểu biết được cạng nhiều thứ về bưu điện quỷ.
Hai người giẫm trên sàn nhà cũ kỹ bằng gỗ, đi sâu vào trong bưu điện quỷ.
Lúc này tình huống trước mắt đột nhiên phát sinh biến hóa.
Vốn những căn phòng ở tầng một mà lần trước họ thấy lúc này đã hoàn toàn biến mất. Không hề tồn tại căn phòng số 11,12,13, … nữa. Thay vào đó là một cầu thang rộng chừng mấy mét.
Cầu thang cũng được làm bằng gỗ, giống như sàn nhà, nhưng trên nó lại bao phủ một tầng bóng tối. Càng lên cao càng tối tăm. Khiến cho hai người không thể nào nhìn thấy rõ được phía cuối cầu thang này là cái gì.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động:
- Cầu thang đã xuất hiện. Xem ra tên Vương Thiện kia nói không sai. Một khi người đưa thư thõa mãn đủ điều kiện để lên lầu, cầu thang sẽ xuất hiện và đưa người đó lên trên.
- Dựa theo những tình huống trước đó có thể thấy được ở bên trong bưu điện quỷ, đại sảnh là chung, còn tầng một, tầng hai, ba, bốn gì đó đều được chia cắt ra thành từng phần. Không có đường chỉ dẫn cũ thể, sẽ không có cách nào leo lên trên. Khả năng để một vị ngự quỷ nhân có thể xông thẳng lên trên lầu là cực kỳ nhỏ.
- Đương nhiên những người đưa thư bình thường kia càng không cần phải nói, bọn họ không thể nào phản kháng lại quy tắc của bưu điện quỷ.
Hắn khẽ quay đầu nhìn ra phía sau lưng.
Ở trong đại sảnh tối tăm của bưu điện quỷ không có một ai.
Xem ra Tôn Thụy không đến.
- Chúng ta lên lầu trước đi.
Dương Gian không chần chờ nữa, hắn lập tức giẫm vào bậc thang và bước lên trên.
Lý Dương đương nhiên phải đi theo sau.
Hắn ta đã là thành viên chính thức trong đội ngũ của Dương Gian, nên đương nhiên phải hành động cùng nhau. Tuy nhiên, hắn ta cũng không có phàn nàn, mà vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh của Dương Gian.
Nhưng vì thời gian tiến vào giới linh dị quá ngắn, nên Lý Dương còn chưa đủ lão luyện, can đảm và kinh nghiệm vẫn còn thiếu.
Khi đi trên cầu thang gỗ này, Dương Gian có cảm giác giống với lúc hắn đi trên con đường nhỏ quanh co kia vậy.
Khoảng cách và không gian đã bị một loại lực lượng linh dị nào đó ảnh hưởng, khiến chúng bị nhiễu loạn.
Nhìn qua thì thấy bọn họ chỉ bước lên mấy chục bước, nhưng thực tế Dương Gian không còn biết bản thân hắn đang ở chỗ nào nữa rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua xung quanh, vẫn là một mảnh khong gian tối tăm. Ở phía trên cao sự tối tăm này càng giống với thực thể hơn, đen kịt, ngăn cản hết mọi tầm mắt. Đồng thời khi hắn nhìn lại phía sau lưng cũng như vậy.
Hiện tại, thứ mà Dương Gian có thể nhìn thấy chỉ có bậc thang mà hắn đang đứng thôi.
- Két! Két!
Mỗi khi Dương Gian nhấc chân bước đi, cầu thang đều phát ra tiếng kẽo kẹt, hơn nữa tiếng kẽo kẹt này đang càng ngày càng lớn. Hắn thậm chí còn có cảm giác cầu thang đang lay động, dường như nó muốn sụp đổ vậy. Khiến cho người ta có cảm giác không được an toàn.
Nhưng...
Ở trong vùng đất linh dị, mặc dù có cảm giác nó sắp sửa sụp đổ, nhưng thực tế, điều này sẽ không bao giờ xuất hiện.
Cầu thang này cũng không phải dựa vào bản thân các thanh gỗ để duy trì sự chắc chắn, mà là do một loại lực lượng linh dị nào đó.
- Dừng lại.
Con ngươi của Dương Gian đột nhiên co lại. Bởi vì hắn nhìn thấy một người ở trên cầu thang.
Hắn không thể xác định được liệu đây có phải là một người hay không.
Bởi vì người này đang nằm sấp ở trên bậc thang.
Nhưng quần áo mà người này mặc khá cũ kỹ, không phải phong cách của thời đại này. Nó có phong cách giống với loại áo Tôn Trung Sơn. Đồng thời thân thể của người kia khá cứng ngắc, không hề nhúc nhích, giống như không còn sức nữa vậy.
Lý Dương nhỏ giọng hỏi:
- Không phải là quỷ đó chứ?
- Có lẽ đó chỉ là một cỗ thi thể mà thôi. Đương nhiên cũng không thể loại bỏ khả năng đó là quỷ. Thử đi qua nhìn xem đã, chờ có biến lại nói sau.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn không hề xoay người bỏ chạy khi nhìn thấy một cỗ thi thể đang nằm trên bậc thang, mà còn tiếp cận đến gần.
Dù cho đó là quỷ đi nữa, chỉ cần không phát động quy luật giết người, xác suất bị thứ này để mắt đến là không hề lớn.
Sau khi hơi đến gần.
Hắn càng thấy rõ hơn về người chết kia.
Đây thực sự là một cỗ thi thể.
Sắc mặt trắng bệch, trên người xuất hiện khá nhiều chỗ máu bị ứ đọng, khá âm lãnh, giống như người này chết đã chết từ mấy ngày trước đó rồi.
Nhưng từ cách ăn mặc của người này thì không thể nào chỉ chết mấy ngày trước được, mà là rất lâu, cực kỳ lâu rồi mới phải.
Thi thể không bị hư thối, nên Dương Gian cũng không thể nào đoán ra người này đã chết được bao nhiêu ngày.
Hắn chỉ biết một điều, là tạm thời người này không có uy hiếp gì đối với hắn.
Bởi vì cỗ thi thể không hề có động tĩnh.
Dương Gian nói:
- Khiến tôi phải sợ bóng sợ gió một trận. Không cần quan tâm đến cỗ thi thể này nữa, đi tiếp.
Hai người không lưu lại ở chỗ này quá lâu.
Một phần là vì cả hai muốn leo lên tần hai, phần còn lại là sợ lưu lại ở đây quá lâu sẽ phát sinh ra chuyện gì đó nguy hiểm.
Mặc dù vừa rồi cỗ thi thể này không có uy hiếp, nhưng sự xuất hiện của nó đã ám ảnh đến hai người.
Dù sao đi nữa, ở trong bưu điện quỷ cũng thực sự tồn tại lệ quỷ.
Sau khi Dương Gian và Lý Dương rời đi.
Mặc dù cỗ thi thể kia vẫn nằm bất động, nhưng không biết vì cái gì mà nó đột nhiên rơi xuống thêm mấy bậc thang.
Cỗ thi thể vẫn duy trì bộ dạng lúc trước của nó.
Dường như mọi thứ chưa hề phát sinh ra chuyện gì vậy.