Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1649 - Chương 1650: Áp Chế Thành Công 1

Chương 1650: Áp Chế Thành Công 1

Mặc dù cô ta đã đáp ứng làm mồi nhử, nhưng loại cảm giác bị khống chế vận mệnh như thế này khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

- Lời vừa rồi của cậu là có ý gì? Tầng một không chỉ đi đưa thư là sao?

Dương Tiểu Hoa cố nén lửa giận, giữu bình tĩnh, chú ý đến một số chi tiết trong lời nói của Dương Gian.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Theo suy đoán cá nhân của tôi, chuyện linh dị mà người đưa thư tầng một tiếp xúc cũng tương đối có hạn. Nếu chỉ là đi đưa thư, hẳn sẽ không quá khó. Điểm này cũng không khó suy đoán khi nhìn vào số lượng người ở trên tầng hai. Nếu nhiệm vụ mà quá khó khăn, thì số lượng người trên này không thể nhiều như vậy được. Mặc dù tỷ lệ tử vong dưới tầng một rất cao, nhưng đó cũng là vì bưu điện quỷ muốn loại bỏ một số người có trạng thái tâm lý không bình thường mà thôi.

- Nếu một người thực sự có năng lực và đầu óc, thì sẽ không chết dưới tầng một. Nếu hiện tại mấy người trở về tầng một để đưa thư, mấy người nghĩ bản thân có bao nhiêu phần trăm để hoàn thành nhiệm vụ?

Dương Tiểu Hoa khẽ chỉnh cặp kính, sau đó nói với bộ dạng không tình nguyện.

- Hẳn là khoảng bảy mươi phần trăm.

Dương Gian nói:

- Vậy thì đúng rồi, xác suất thành công cao như vậy, chẳng lẽ mục đích của bưu điện quỷ chỉ là sai mấy người đi đưa thư thôi sao? Mấy người nghĩ bưu điện quỷ là cái gì? Là thứ tặng phúc lợi cho mấy người hay sao?

- Ý mà cậu muốn nói là gì?

Dương Tiểu Hoa khẽ ngẩng đầu nhìn Dương Gian.

- Mấy người không nghĩ đến việc đánh cắp lực lượng linh dị trong quá trình đưa thư hay sao?

Dương Gian lập tức nói ra một ý nghĩ.

Mặc dù ý nghĩ này khá bình thường, nhưng ở trong mắt của những người đưa thư này nó lại cực kỳ kinh người.

Không chỉ Dương Tiểu Hoa, mà những người đưa thư còn sống khác đều kinh ngạc nhìn Dương Gian.

Đánh cắp lực lượng linh dị trong lúc làm nhiệm vụ?

- Rất kinh ngạc phải không?

Ánh mắt Dương Gian khẽ động, hắn đưa mắt nhìn về phía căn phòng đang đóng kín ở bên cạnh.

- Xem ra mấy người đã bị lối tư duy của bản thân hạn chế. Phần lớn người, sau khi đưa thư xong liền bỏ chạy, căn bản không hề có ý định đứng lại chờ để khai quật kỳ ngộ mà một chuyện linh dị mang đến. Nếu mấy người có thể trở lại tầng một và bắt đầu lại từ đầu. Trong ba lần đưa thư kia, mấy người có thể đánh cắp được một chút lực lượng linh dị, vậy mấy người chắc chắn sẽ có thể đối kháng lại được linh dị, nâng cao xác suất sinh tồn của bản thân lên.

- Một khi có được vốn liếng để đối kháng với lệ quỷ, sự bất lực của một người bình thường sẽ được nghịch chuyển. Khả năng sống sót sẽ được tăng lên.

- Không thể nào, đây là chuyện không thể nào. Thứ kia chỉ cần tiếp xúc là chết người ngay.

Người đưa thư tần hai tên là Lưu Minh Tân kia vội vàng lắc đầu, đồng thời đang nhớ lại cảnh tượng của một lần đi đưa thư nào đó.

Một lần kia, hắn ta đã tiếp xúc phải lệ quỷ, trong lòng sinh ra ám ảnh tâm lý.

Dương Gian liếc nhiền hắn ta một chút:

- Chỉ tiếp là sẽ chết người, vậy sao cậu vẫn còn sống sót? Sự sợ hãi khiến cho mấy người mất đi lý trí, cơ hội tốt nhất để đề cao tỷ lệ sống sót đã bị mấy người bỏ lỡ. Theo tôi thấy, ở trên tầng ba, sẽ có rất nhiều người có được loại ý nghĩ đánh cắp lực lượng linh dị này của tôi. Mấy người còn quá non.

- Mục đích xé thư của tôi cũng chính là lên lầu, đi đến tầng năm để điều tra về nguồn gốc của bưu điện quỷ. Cho nên tôi không muốn giết mấy người, cũng không cố sức đi hại mấy người làm gì. Nếu mấy người theo kịp bước chân của tôi, có lẽ mấy người sẽ có thể sống sót.

- Đương nhiên không thể chỉ nói suông như vậy được. Hôm nay, tôi sẽ cho mấy người nhìn thấy, như thế nào là đánh cắp lực lượng linh dị, cũng để cho mấy người có thể nhắm mắt khi chết.

Hắn vừa nói xong.

Ở trong căn phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động. Tiếng động này rất cổ quái, khiến cho bọn họ phải liên tưởng đến một cảnh tượng đáng sợ.

Dường như trong căn phòng kia đang có một cỗ thi thể bò trên mặt sàn.

Lý Dương lên tiếng nhắc nhở:

- Đội trưởng, nó đến rồi, sát vách phòng bên cạnh.

Vách của căn phòng kia cách chỗ của Dương Tiểu Hoa đứng không xa, chỉ chừng mười mét.

Sắc mặt Dương Gian khẽ động, hắn không hề có ý định ra tay.

Dù quỷ đã cách mồi nhử rất gần, nhưng hắn vẫn chỉ trông chừng cánh cửa phía sau lưng Dương Tiểu Hoa.

Bởi vì di động chính là điều tối kỵ trong việc đặt bẫy.

Huống hồ hắn tin chắc bản thân có thể đối phó được với quỷ, vậy còn cử động làm gì cho rối loạn trận hình.

- Trốn.

Ở trước căn phòng kia đang có một người đưa thư đứng, lúc này hắn ta cũng đã nghe thấy được tiếng động từ bên trong phòng. Khẽ liên tưởng đến kết cục của mấy người bị hại lúc trước, hắn ta không nói hai lời liền nhấc chân bỏ chạy.

Hắn ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất để cách xa khỏi cánh cửa phòng đang sắp mở kia.

- Két!

Nhưng chỉ trong chớp mắt.

Cửa phòng mở.

Tuy nhiên, người đưa thư kia khá may mắn, vì hắn ta đã chạy xa cánh cửa, đã vào trong phạm vi an toàn. Nên không còn lực hút đáng sợ như trước kia nữa.

Cánh cửa khẽ hé ra một chút.

Bên trong đen sì sì, nhưng vẫn có thể thấy mơ hồ một thứ gì đó đang hoạt động.

Tuy nhiên không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Người đưa thư kia vẫn còn sống.

Vương Thiện thấy vậy liền mở to hai mắt.

"Vậy mà hắn ta không sao?"

"Liệu hắn ta có thể sống sót được không?"

Trong lòng mấy người Thái Ngọc, Dương Tiểu Hoa, Lưu Minh Tân đều đồng loạt nghĩ đến một phương pháp sống sót.

Kết quả của chuyện này cực kỳ quan trọng.

Nó ảnh hưởng đến phương pháp sinh tồn tiếp theo của mọi người.

Nhưng trước khi có được kết quả chính xác, không người nào dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, trong lòng của người đưa thư kia đang cuồng loạn. Hắn ta không tránh khỏi có một chút kích động, dường như đã nhìn thấy được đường sống trong cõi chết.

Đúng.

Cứ tiếp tục chạy như vậy.

Cách cánh cửa kia thật xa, có lẽ hắn ta sẽ an toàn.

“Rầm!”

Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi đã xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment