Hắn vô ý thức quay đầu nhìn về phía âm thanh kia.
Đó là một cái thông đạo trông có vẻ tối tăm, âm thanh kia phát ra từ trong đó.
Lý Nhạc Bình nói:
- Bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đi qua đó kiểm tra một chút.
- Dạ vâng.
Một người trợ lý vội vàng đi qua, nhưng sau đó lại nhanh chóng trở về. Người này nói:
- Mọi thứ đều bình thường, chỉ là có người làm rơi hành lý mà thôi.
Lý Nhạc Bình nói:
- Không có việc gì thì tốt, được rồi, mọi người đi thôi.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, không dừng lại ở đây lâu nữa.
Chỉ là âm thanh vừa rồi không hề giống như tiếng của hành lý rơi xuống đất.
Là do hắn quá đa nghi sao?
Không suy nghĩ nhiều nữa, Dương Gian quyết định leo lên xe chuyên dụng của Lý Nhạc Bình và rời khỏi sân bay.
Ngay khi đám người vừa mới rời đi không được bao lâu.
Ở trong đường hầm vừa mới truyền ra tiếng động kia xuất hiện một người tiếp viên hàng không, dáng người cực kỳ xinh đẹp dưới bộ đồng phục. Lúc này cô ta đứng yên tại chỗ, giống như một bức tượng, không hề có động tĩnh.
Điều quỷ dị nhất chính là trên cổ của người tiếp viên hàng không này không có đầu.
Mà ở cách đó không xa, một chiếc đầu được trang điểm xinh đẹp với màu da hơi tái nhợt đang nằm trong góc.
Vừa nãy chính thứ này đã rơi xuống đất và phát ra âm thanh.
Cùng lúc đó.
Ở trong một lối đi khác, một người đàn ông, cũng đang mặc đồng phục, có vẻ là nhân viên của sân bay đi đến.
Người đàn ông này không lạnh không nhạt đi đến nhặt lấy chiếc đầu dưới mặt đất, sau đó đặt lên trên cổ của cô gái tiếp viên kia.
Vốn giống như một bức tượng, không chút động tĩnh, nhưng lúc này cô gái tiếp viên hàng không khẽ động mấy cái, sau đó cất bước đi về phía trước.
Cô ta đi lại tùy tiện, không có mục đích, cũng chẳng làm việc. Mà cô ta đơn thuần chỉ là đi du đãng ở bên trong sân bay. Giống như đang đóng vai nhân vật cô tiếp viên hàng không vậy. Điều này khiến cho sân bay vốn dĩ đã vắng tanh đầy quỷ dị, trở nên có chút nào nhiệt, lộ vẻ bình thường.
…
Dương Gian và Lý Dương ngồi xe chuyên dụng của Lý Nhạc Bình chạy ở trong thành phố Đại Xuyên.
Tòa thành thị này cũng là một trong những tòa thành thị quan trọng của cả nước. Mặc dù nó không quan trọng bằng thành phố Đại Hải, nhưng cũng cùng cấp bậc với thành phố Đại Xương. Bất kể là nhân khẩu, kinh tế, mức độ phồn hoa đều không hề kém chút nào.
Dựa theo đó, lượng người đi lại trên đường cũng không thể nào chỉ có chừng đó mới phải chứ.
Mặc dù trên đường đến đây, Dương Gian thấy tòa thành thị này vẫn vận chuyển một cách bình thường, nhưng hắn lại cảm giác được nhân khí của tòa thành thị này dường như ít đi.
Không có loại ồn ào, náo nhiệt của một thành phố lớn.
Mà có một loại cảm giác âm u, đầy tử khí.
- Lý Dương, cậu điều tra thêm một chút, xem chỗ này đã phát sinh qua những chuyện linh dị nào.
Dương Gian phân phó cho Lý Dương.
Lý Dương nhanh chóng gọi điện cho tổng bộ, để điều tra hồ sơ tư liệu về chuyện linh dị của thành phố Đại Xuyên.
Một tòa thành thị lớn như này, kiểu gì cũng sẽ phải xảy ra chuyện linh dị. Thành phố Đại Xương cũng vậy, trước khi xảy ra chuyện linh dị của quỷ chết đói cũng từng xảy ra mấy vụ. Chỉ là quy mô của những vụ đó đều không hề lớn, vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế.
Rất nhanh.
Lý Dương đã nhận được tư liệu, hắn ta nói:
- Chỗ này từng xảy ra hai chuyện linh dị, theo thứ tự là chuyện linh dị cấp C, danh hiệu: bị lãng quên. Và một chuyện linh dị cấp B, là mãnh quỷ khu.
- Cả hai chuyện này đều bị người phụ trách của thành phố Đại Xuyên là Lý Nhạc Bình xử lý. Hiện tại hẳn không có vấn đề gì nữa. Bởi vì sau đó toàn bộ thành phố Đại Xuyên đều lộ ra vẻ cực kỳ bình thường, không xuất hiện chuyện gì đặc biệt.
Dương Gian gật đầu:
- Một thành phố lớn như vậy mà chỉ xảy ra có hai chuyện linh dị, vận khí của nó đúng là không tồi. Tuy nhiên thành phố Đại Hán của Tôn Thụy mới gọi là vùng đất của trời, một chuyện linh dị cũng không xuất hiện. So với bọn họ, chỗ của tôi đúng là thật thê thảm.
Lý Dương nói:
- Hiện tại Tôn Thụy cũng chịu không nổi, bưu điện quỷ xuất hiện trong thành thị của hắn ta. Một khi nó bị mất khống chế, tối thiểu cũng phải là chuyện linh dị cấp A.
Dương Gian nói:
- Đưa hồ sơ về hai chuyện linh dị này cho tôi xem qua một chút.
- Được.
Lý Dương lập tức gọi điện cho liên lạc viên bắt đầu gửi dữ liệu về hai phần hồ sơ cho Dương Gian.
Phần hồ sơ thứ nhất: Bị lãng quên.
Tên hồ sơ khá kỳ quái, không biết là do ai đặt, chẳng có chút thông tin nào từ cái tên cả.
Dương Gian lật và xem hồ sơ. Căn cứ theo như những gì mà tập hồ sơ này ghi. Không biết từ lúc nào thành phố Đại Xuyên đột nhiên phát hiện ra số lượng nhân khẩu có chút giảm bớt. Thế là bọn họ lập tức phái nhân viên đi điều tra.
Dựa theo một lần mất tích, bọn họ điều tra theo nó và phát hiện ra ra, không ít gia đình đều xảy ra việc mất tích.
Nhưng kỳ quái chính là người ở trong nhà bị mất tích, nhưng người thân của bọn họ lại không hề có cảm giác gì. Vốn một nhà bốn người biến thành ba, vậy mà bọn họ vẫn có thể duy trì cuộc sống bình thường như trước.
Chính vì vậy chuyện linh dị này mới được phát hiện ra tương đối trễ.
Còn số lượng người mất tích là bao nhiêu thì đến giờ vẫn chưa có được một con số chính xác.
Sau này loại tình huống mất tích như vậy đã dừng lại, Lý Nhạc Bình liên lạc cho tổng bộ, biểu thị hắn ta đã xử lý xong chuyện linh dị.
Bên trong hồ sơ không ghi chép về quá trình xử lý, cũng không có tư liệu tình báo về con quỷ kia.
Đây là một phần hồ sơ tàn khuyết, chỉ là một bản báo cáo cá nhân của Lý Nhạc Bình.
Độ tin cậy của các thông tin này là cực kỳ thấp.
Tuy nhiên tổng bộ vẫn nhận và cất nó vào kho hồ sơ, dù sao đây cũng là một phần hồ sơ về chuyện linh dị, vẫn có giá trị tham khảo nhất định.
"Con quỷ kia đã bị Lý Nhạc Bình khống chế sao? Cho nên hắn ta mới trở thành một người dễ bị người khác quên?"
Trong đầu Dương Gian đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Sau đó hắn lại mở ra phần hồ sơ tư liệu thứ hai.
Danh hiệu: Mãnh quỷ khu.
Chuyện linh dị này chỉ mới bắt đầu từ ba tháng trước.