Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1671 - Chương 1672: Thành Phố Đại Xuyên 2

Chương 1672: Thành Phố Đại Xuyên 2

Lý Dương buông điện thoại xuống rồi nói:

- Lý Nhạc Bình nghe nói chúng ta muốn đến chỗ đó thì biểu thị hoan nghênh.

Hoan nghênh?

Dương Gian khẽ nhíu mày:

- Hắn ta không nói gì sao?

- Không có.

Lý Dương lắc đầu.

Dương Gian nói:

- Đúng là không ngờ, không biết là vì người phụ trách này dễ nói chuyện hay là thành phố Đại Xuyên đã xảy ra chuyện, nên hắn ta cần chúng ta qua đó giúp một tay.

- Cậu lại gọi cho mấy người Phùng Toàn và Đồng Thiến, nói cho bọn họ biết về hành động của chúng ta, để bọn họ chuẩn bị. Nếu cần tôi sẽ điều bọn họ chạy đến thành phố Đại Xuyên một chuyện.

Lý Dương gật đầu, nhanh chóng gọi điện cho mấy người đồng đội.

Đáp án mà hắn ta nhận được là Phùng Toàn đang đi công tác, nhưng Đồng Thiến và những người khác vẫn đang ở tại thành phố Đại Xương.

- Vậy thì để Đồng Thiến và Hùng Văn Văn chuẩn bị sẵn sàng. Còn mấy người Hoàng Tử Nhã và Trương Hàn thì thôi. Cứ để họ ở nhà trông coi thành phố Đại Xương là được, tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Được.

Lý Dương lại gọi điện lần nữa, rất nhanh, mọi chuyện đã được sắp xếp một cách thỏa đáng.

Sau đó hắn ta lại tỏ ra không yên lòng nói:

- Chỉ để hai người Đồng Thiến và Hùng Văn Văn đến hỗ trợ sẽ không có vấn đề gì chứ? Có cần thêm người không?

Dương Gian nói:

- Địa chỉ này cũng là địa chỉ của bức thư màu đỏ đậm. Nói không chừng mức độ nguy hiểm của nó còn cao hơn cả chuyện linh dị Phúc Thọ Viên ở thành phố Đại Hải. Nếu chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng thì dù chúng ta có kéo toàn bộ tiểu đội qua cũng vô dụng. Vả lại, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, trước tiên chúng ta cần qua thành phố Đại Xuyên để điều tra. Không thể mang toàn bộ mọi người đi đến một chỗ nguy hiểm như vậy mà không có bất cứ thông tin nào về nó.

- Kẻo một khi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, khả năng bị đoàn diệt là cực kỳ lớn.

Hắn là đội trưởng nên cần phải cân nhắc đến sự an toàn cho các đội viên.

Trước tiên hắn và Lý Dương sẽ xung phong qua đó thăm dò tình hình, nếu cần giúp đỡ lại kêu gọi Đồng Thiến và Hùng Văn Văn đến.

Mặc dù thành phố Đại Xuyên cách hơi xa, nhưng nếu ngồi chuyên cơ vẫn có thể đuổi đến khá nhanh.

Lý Dương gật đầu, cảm thấy sắp xếp như vậy sẽ ổn thỏa hơn một chút.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

Khoảng chừng hơn một giờ sau, chuyên cơ riêng của Tôn Thụy thành công đáp xuông sân bay của thành phố Đại Xuyên.

Người phụ trách ở chỗ này chính là Lý Nhạc Bình.

Bởi vì trước đó đã nói chuyện thông qua điện thoại, cho nên lần này cũng không phát sinh xung đột giống như ở thành phố Đại Hải.

Dương Gian và Lý Dương đi xuống chuyên cơ.

Điểm kỳ quái chính là toàn bộ sân bay hoàn toàn trống rỗng. Ngoại trừ mấy người nhân viên sân bay ra, trong chỗ này không có hành khách nào khác. Thậm chí xung quanh chỗ này còn chuyên môn sắp xếp bảo vệ đi tuần, dường như đang rơi vào trạng thái phong tỏa vậy.

- Bầu không khí ở chỗ này có gì đó không đúng.

Dương Gian hỏi:

- Lý Dương, lúc nãy, khi cậu gọi điện thoại cho tổng bộ, bọn họ có bảo chỗ này đang xảy ra chuyện gì không? Dường như phong tỏa và giám sát ở chỗ này cũng không phải chỉ mới hình thành gần đây. Xem bộ dạng thì nó cũng được một đoạn thời gian khá dài rồi.

Lý Dương lắc đầu bảo:

- Không, tôi cũng không nghe liên lạc viên nhắc gì về tình huống của thành phố Đại Xuyên cả.

- Là tôi che giấu tình huống ở chỗ này, không báo cáo lên trên.

Trong sân bay bất chợt xuất hiện một âm thanh trống rỗng.

Sau đó một người đàn ông xa lạ mang theo mấy người nhân viên đi đến.

Khuôn mặt của người đàn ông này rất bình thường, thuộc dạng một khi ném vào trong đám đông sẽ khó mà tìm ra được người này. Đồng thời cách ăn mặc của người này cũng khá đơn giản, quần bò và một chiếc áo lông màu xám, không chút phong cách nào.

- Cậu chính là Lý Nhạc Bình?

Dương Gian nhìn chằm chằm người này, cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua đâu đó.

Nhưng khi nhớ lại một cách cẩn thận, trong đầu hắn lại không có bất cứ điều gì liên quan đến hắn ta cả, chỉ là một chút suy đoán cùng thăm dò.

Lý Nhạc Bình gật đầu đáp:

- Là tôi.

Dương Gian nói:

- Trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa?

Lý Nhạc Bình nói:

- Tôi ngồi cạnh cậu trong cuộc họp công bố thành viên của kế hoạch đội trưởng, nên đương nhiên là đã gặp.

Ánh mắt Dương Gian ngưng trọng.

- Nhưng tôi không có bất cứ ấn tượng nào về cậu cả, chỉ nhớ mỗi cái tên. Nếu cậu không phải là Lý Nhạc Bình, tôi cũng sẽ không hề nghi ngờ về điều này. Là do trí nhớ của tôi có vấn đề, hay là vì cái gì đó khiến tôi không nhớ ra cậu.

Lý Nhạc Bình nói:

- Tôi không phải là người dễ bị người khác nhớ đến, sau này cậu sẽ thấy quen mà thôi. Nếu cậu nghi ngờ tôi, vậy người trợ lý của tôi có thể chứng minh thân phận thay tôi.

Nói xong, hắn ta đưa tay ra hiệu cho một người trợ lý mặc âu phục ở bên cạnh.

Người trợ lý kia lập tức lôi ra giấy chứng nhận, điện thoại đi động định vị vệ tinh cùng súng.

Dương Gian nói:

- Địa bàn của cậu xảy ra vấn đề hay sao mà ngay cả sân bay cũng phong tỏa vậy?

Lý Nhạc Bình nói:

- Đúng là xảy ra vấn đề. Vì thế khi nghe mấy người đến tôi cực kỳ hoan nghênh. Có lẽ ở một mức độ nào đó giữa hai chúng ta sẽ có khả năng hợp tác được với nhau. Dù sao mọi người cũng đều là người phụ trách của tổng bộ, mọi việc đều vì xử lý chuyện linh dị.

Dương Gian nói:

- Chuyện đó còn phải xem việc của cậu và việc của tôi có là một việc không. Nếu là thật giữa hai chúng ta hợp tác một lần cũng không sao.

Hắn sẽ không từ chối hợp tác với một người phụ trách, bởi vì như vậy sẽ bớt được cho hắn khá nhiều phiền phức.

Lý Nhạc Bình nói:

- Trước không cần nói mấy cái này, mấy vị vừa mới đến thành phố Đại Xuyên, tôi sắp xếp cho mấy vị đi tắm rửa nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta lại bàn bạc công chuyện sau.

Dương Gian gật đầu nói:

- Được.

Sau đó đám người nối đuôi nhau rời khỏi sân bay.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh khá ngột ngạt. Không biết là thứ gì vừa rơi xuống đất mà phát ra âm thanh như vậy nữa.

Bình Luận (0)
Comment