Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1689 - Chương 1690: Câu Hỏi 2

Chương 1690: Câu Hỏi 2

Ngoài ra, âm thanh này cũng chập chùng, không hề cố địng, đôi khi xuất hiện ở phía trước, đôi khi lại chạy ra đằng sau.

Không thể nào xác định vị trí chính xác của nó.

Ở bên trong khung cảnh tối tăm.

Một người sống đang đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích đột nhiên phát sinh một ít dị thường.

Trong đám người, có một người phụ nữ lạ lẫm, ngơ ngác khẽ mở miệng hô to.

- Dương Gian!

Nhưng ngay sau đó.

Ở bên trái, cách chỗ kia mấy mét lại có một người đàn ông ngoài năm mươi mở miệng hô:

- Dương Gian!

Tiếp đó là một người thanh niên ở phía trước:

- Dương Gian!

Tiếng hô cứ thế truyền qua truyền lại một cách đầy quỷ dị ở trong đám người.

Tiếng Dương Gian với từng giọng nói khác nhau cứ thế quanh quẩn đâu đây.

Vô số giọng điệu, vô số biểu cảm, cứ thế nối tiếp nhau hô lên tên của Dương Gian.

Loại cảm giác này.

Giống như đang có ác quỷ đang len lỏi đâu đó trong đám người, một cách thức di chuyển quái dị, không ai hiểu được.

Mỗi một cỗ thi thể ở trong này có thể là một vật dẫn của lệ quỷ.

Mỗi một người bị lệ quỷ ăn mòn đều có thể bị khống chế.

Nhưng trạng thái của những người này lại tương đối đặc biệt, không hoàn toàn chết đi, cũng không hẳn là người sống. Dù còn lưu lại ý thức của người sống, nhưng vì bị lệ quỷ xâm lấn mà biến thành loại người không phải người cũng chẳng phải quỷ.

"Nhắm vào mình sao?"

Dương Gian đứng yên tại chỗ, quay người nhìn ra bốn phương tám hướng.

Xung quanh đang đứng quá nhiều người, nên hắn không thể nào khóa chặt vị trí của âm thanh kia.

- Không cần kêu, tao ở ngay chỗ này.

Dương Gian lập tức đáp lời, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh.

- Tao đến.

Âm thanh chết lặng và quỷ dị kia đã xuất hiện ở trong tầng hai.

- Tao đến.

Tiếng gọi mới kia lại tiếp tục xuất hiện một cách tùy ý ở trong đám người.

Nhưng nó càng ngày càng gần.

Tiếng gọi kia tiếp tục leo lên tầng và tiến về phía Dương Gian và Lý Dương. Giống như chỉ một giây sau, nó có thể xuất hiện đâu đó bên cạnh hai người bọn họ vậy.

Lý Dương khẩn trương, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn ta khẽ đưa tay lau mồ hồi, cảm thấy áp lực và nguy cơ cực lớn.

Đây chính là con lệ quỷ đã khiến cho thành phố Đại Xuyên trở nên như thế này.

Nếu không cẩn thận, bọn họ sẽ ngỏm ở đây.

- Tao đến.

Đột nhiên.

Âm thanh kia đột nhiên xuất hiện, vị trí của nó gần vô cùng, đâu đó chỉ cách Dương Gian chừng hai mét về phía trái.

Dương Gian thậm chí đã có thể nhìn thấy là người nào đang mở miệng nói chuyện.

Vốn dĩ hắn định ra tay, nhưng chỉ trong nháy mắt, âm thanh kia lại bay ra xa, xuất hiện ở vị trí cách hắn chừng bốn năm mét, nên không thể lập tức khóa chặt vị trí của nó ngay được.

"Là nó đang muốn chơi trốn tìm với mình hay sao?"

Ánh mắt Dương Gian khẽ động:

"Con quỷ này đã xâm nhập nhiều người sống như vậy, chắc chắn nó cũng sẽ ăn cắp trí nhớ của rất nhiều người, đã có được phương thức hành động của người sống. Vì thế mình không nên lý giải hành vi của nó theo cách thức bình thường."

"Nhưng nếu muốn xử lý nó, mình nhất định phải khiến cho nó tự động hiện thân."

Nghĩ vậy, hắn tiếp tục nói:

- Mày rốt cục là ai?

Giọng nói kia bắt đầu trả lời:

- Tôi là Lý Nhạc Bình, là Lý Nhạc Bình đây. Dương Gian, cậu không nhận ra tôi sao? Tôi từng gặp mặt cậu ở tổng bộ.

Dương Gian nhíu mày:

- Mày không phải là Lý Nhạc Bình, mày là ai?

- Tôi là Trương Gia Hưng, là nhân viên công ty của cậu mà.

Âm thanh kia lại xuất hiện ở một chỗ khác, là một người xa lạ nào đó trả lời.

Sắc mặt Dương Gian khẽ đổi:

- Mày rốt cục là ai?

- Hu hu, con là con gái của mẹ đây, mẹ, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy?

Một lần nữa vị trí phát ra âm thanh lại thay đổi. Người nói chuyện là một người đàn ông, nhưng giọng điệu lại là của một cô bé.

- Con quỷ này dường như có thể hóa thân thành bất cứ người nào.

Ở một bên, thân thể Lý Dương trở nên căng cứng, chuẩn bị sẵn tinh thần, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Dương Gian khẽ gật đầu, sau đó đổi qua một câu hỏi khác:

- Vậy mày định làm gì?

Ở trong đám người dày đặc, âm thanh quỷ dị kia khẽ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục trả lời:

- Tôi muốn giết chết cậu.

- Tôi muốn giết chết cậu.

Âm thanh cứ thế xuất hiện liên tục ở trong đám người.

Ngay khi người này nói xong, người khác lại bắt đầu tiếp lời.

Con lệ quỷ kia đang liên tục di chuyển.

Ánh mắt Dương Gian khẽ lấp lóe:

"Mỗi khi hỏi thăm câu hỏi mới, con quỷ kia sẽ bị ngưng trệ chừng một hai giây. Đây là một cơ hôi, chỉ cần biết tận dụng là có thể khóa chặt vị trí của lệ quỷ."

Ngay sau đó, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây đinh loang lổ.

Đinh đóng quan tài.

Chỉ cần hai giây là đủ, cho dù hắn không có quỷ vực, nhưng chỉ cần chọn đúng thời cơ, hắn vẫn có thể giam giữ được lệ quỷ.

- Tôi muốn giết chết cậu.

Âm thanh quái dị kia tiếp tục xuất hiện, tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi của Dương Gian một cách máy móc.

Dương Gian lần nữa đổi câu hỏi:

- Tại sao mày phải giết tao?

Sự ngưng trệ lại xuất hiện.

Một giây, hai giây, đúng ba giây thì âm thanh kia mới lại xuất hiện ở trong đám người.

- Thân thể của tôi đã bị mục nát.

- Thân thể của tôi đã bị mục nát.

Câu trả lời mới xuất hiện trong đám người, sau đó nó lại liên tục thay đổi vị trí.

.

Đột nhiên.

Có một người đàn ông xa lạ đứng ngay sau lưng của Dương Gian mở miệng nói một câu đầy cứng nhắc.

Âm thanh này cứ thế quanh quẩn ở bên tai của hắn.

Gần như không hề có khoảng cách giữa hai bên, thậm chí hắn chỉ cần lùi ra sau một bước là đụng trúng người đàn ông quỷ dị kia.

Lông tơ trên người Dương Gian dựng thẳng, hắn gần như xoay người một cách vô ý thức.

Ngay sau đó, chiếc đinh đóng quan tài ở trong tay hắn biến thành dao găm, đâm thẳng vào trong thân thể của người đàn ông kia.

Chỉ trong nháy mắt.

Sự áp chế của đinh đóng quan tài xuất hiện, lực lượng linh dị tiêu tán.

Người đàn ông xa lạ kia lập tức mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất. Chiếc đầu trên cổ cũng mất đi lực chèo chống, lập tức rơi xuống đất, lăn vào trong đám người.

"Thất bại?"

Dương Gian nhìn đám người quỷ dị ở xung quanh.

Những người này không ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment