Bọn họ nhất định phải đối kháng trực diện với lệ quỷ và xử lý nó. Tình hình hiện tại không cho phép bọn họ có thể đầu cơ trục lợi nữa.
- Bọn chúng đang xông lên lầu.
Lúc này Lý Dương hít một hơi thật sâu, hắn ta cảm thấy cả người có chút run rẩy. Trong đầu lại nhớ về cảnh tượng cầu sinh lúc ở trong thế giới của quỷ họa lúc trước.
Nhưng dù gì đi nữa chuyện của quỷ họa cũng chỉ được coi như một cơn ác mộng, chứ không phải là thực.
Còn hiện tại, mọi thứ đang phát sinh rõ mồn một ở trước mắt hắn ta.
Một chuyện linh dị với quy mô lớn đang xảy ra ở trong thành phố này.
Dương Gian không nói lời nào, hắn đang tự hỏi, nghĩ ra cách đối phó với con lệ quỷ này. Đồng thời lại suy nghĩ xem con lệ quỷ này sẽ dùng cách gì để tập kích bọn họ.
Nếu con quỷ ở chỗ này thực sự là đầu của quỷ ảnh, vậy theo lý mà nói, nó hẳn sẽ có một vài đặc tính của quỷ ảnh.
Không.
Cũng không thể nghĩ như vậy được.
Sau khi lệ quỷ bị tách ra, năng lực của nó cũng có thể bị phân chia.
Quỷ ảnh chỉ còn lại một chút năng lực quỷ dị, còn một phần năng lực quan trọng đã bị đầu của quỷ ảnh mang đi.
Phần năng lực này có lẽ thuộc về một lĩnh vực nào đó mà hắn không biết.
"Mình nhất định phải coi con lệ quỷ này như một chuyện linh dị hoàn toàn mới, không thể dùng lối suy nghĩ của quỷ ảnh để đối phó với nó được."
Dương Gian lập tức điều chỉnh lối suy nghĩ của bản thân.
Lúc này.
Đã có một lượng lớn người tràn vào tầng năm.
Rất nhiều người, lít nha lít nhít, hình thành một biển người. Bọn chúng xuất hiện từ bất cứ lối đi nào và không ngừng tiếp cận hai người. Không một ai trong bọn chúng mở miệng nói chuyện, vẻ mặt có hơi ngây ngốc. Dù là người sống, nhưng không hề khác so với thi thể, trông có chút quái dị.
Ở xung quanh, một cỗ khí tức âm lãnh kèm theo mùi hôi thối nồng đậm bao phủ về phía hai người.
Dương Gian vẫn lạnh lùng như cũ, hai con mắt đỏ au khẽ quét qua đám người, trong lòng không hề hoảng sợ, chỉ có một chút kiêng kỵ.
Thực ra đám người này nhìn thì thấy nhiều, thấy đông, nhưng thực chất bọn chúng không có quá nhiều uy hiếp đối với ngự quỷ nhân.
Thứ chân chính tạo ra uy hiếp chỉ có một con lệ quỷ đang ẩn núp đâu đó trong đám người.
Thứ này có khả năng chính là ngọn nguồn của chuyện linh dị.
- Đội trưởng, có cần ra tay không?
Đối mặt với biển người đang vọt đến, Lý Dương không thể nào trấn định nổi. Hắn ta đã lộ ra vẻ gấp gáp, đưa mắt nhìn về phía Dương Gian, hi vọng có thể ra tay ngăn cản, không cho đám người kia tiếp tục tiến tới.
Nhưng Dương Gian vẫn rất tỉnh táo.
- Không cần.
- Cứ coi bọn họ như những con rối là được rồi. Không nên bị những người này khiến cho mê hoặc, nguy hiểm không nằm ở trên đám người này, mà là một trong số chúng. Cố gắng chú ý đến dấu hiệu của lệ quỷ, chỉ cần tìm ra, đồng thời xử lý nó là đám người này sẽ phải xong đời.
Lý Dương cố gắng đè nén sự bất an ở trong lòng.
Hai người tùy ý để đám người quỷ dị kia tiếp tục lao đến nhà kho, không hề ngăn cản, cũng chẳng có bất hành động nào.
Rất nhanh.
Những người quỷ dị này đã đi đến gần Dương Gian và Lý Dương.
Bọn chúng chỉ cách hai người chừng một mét.
Có thể nói là gần như đã áp sát.
Ở khoảng cách gần như vậy, Dương Gian thậm chí còn có thể nhìn thấy những chỗ bị hư thối trên thân của đám người và cảm nhận được từng cỗ khí tức âm lãnh truyền đến.
Xung quanh Lý Dương cũng bị đám người vây lại.
Đầu hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh vì khẩn trương, muốn ra tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Bởi vì Dương Gian chưa ra tay, nên hắn ta không dám làm bậy.
Đám người sống nhưng giống như chết này cứ thế đứng yên cạnh bọn họ. Dù bọn chúng đứng yên ở đó, không hề làm gì, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy rùng mình. Bởi vì thứ thực sự nguy hiểm đang ẩn giấu ở bên trong.
Có lẽ lúc này quỷ đang đứng sau lưng, hoặc trước mặt của bọn họ.
Nói tóm lại, con quỷ kia chắc chắn đã lẫn vào đâu đó trong đám người sống như chết này.
Dừng lại?
Ngay khi toàn bộ không gian của tầng năm bị chiếm hết, khi xung quanh hai người bị đám người quỷ dị kia vây quanh, biến người đột nhiên dừng lại đột ngột.
Mọi thứ lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đứng im bất động.
Không có một ai ra tay với hai người.
Mặc dù hai người Dương Gian và Lý Dương đã bị vây, nhưng cho đến giờ cả hai vẫn bình yên vô sự.
Tập kích như dự đoán cũng không hề xuất hiện.
- Cái này… Chuyện này là sao vậy?
Lý Dương cảm thấy chuyện này có hơi khó hiểu.
Dương Gian nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh.
Một đám người đen kịt đang đứng yên trước mặt hắn. Cảnh tượng này cũng giống như đống ma nơ canh mà hắn gặp phải ở trong tiệm bán quần áo lúc trước.
Loại cảnh tượng như này có một ít điểm chung nhất định.
Nhưng quy luật tập kích của nó lại không phải.
Bởi vì quy luật tập kích của quỷ ảnh là tập kích từ phía sau lưng. Nhưng hiện tại, hai người Dương Gian đã bị đám người vây quanh. Đương nhiên là phía sau lưng bọn họ có người, nhưng không một ai tập kích bọn họ từ phía sau cả.
Chưa từng xuất hiện tình trạng bị tập kích, điều này chứng tỏ con lệ quỷ kia vẫn còn đang ngủ đông, Chưa từng xuất hiện tập kích tình huống, liền mang ý nghĩa quỷ đại khái dẫn đầu còn đang ngủ đông.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Nếu mình có thể sử dụng mắt quỷ, chỉ cần trực tiếp mang toàn bộ vào trong quỷ vực, rồi loại bỏ từng người một là được. Khi đó mình chắc chắn có thể nhanh chóng tìm ra được con quỷ kia. Còn hiện tại, khả năng của mình đã bị hạn chế quá nhiều."
Lực lượng linh dị mà hắn có thể sử dụng quá ít, khắp nơi đều nhận lấy ràng buộc.
Mặc dù đang cực kỳ bị động, nhưng hiện tại đương nhiên là phải mạnh hơn so với trước kia.
- Dương Gian, Dương Gian.
Đột nhiên xung quanh xuất hiện một âm thanh, phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh.
Ở trong đám người lít nha lít nhít kia đang có người gọi lên tên của Dương Gian.
Vị trí phát ra âm thanh là ở tầng dưới, chứ không phải gần đây.
Nhưng mỗi khi tiếng hô Dương Gian được vang lên, vị trí của nó lại gần hơn một chút.