Dương Gian nhấc Lý Dương ra khỏi đống thân thể đang nằm chất đống, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Trên đường di chuyển của hai người rất thuận lợi.
Những cỗ thi thể kia nhìn thì thấy hơi dọa người, nhưng thực chất chúng không có quá nhiều uy hiếp.
Chỉ cần là người bình thường, nhưng lớn gan, hung ác một chút là có thể đối phó được.
Bọn họ chạy theo cầu thang lên trên.
Nhưng rất nhanh, những người khác ở trên tầng năm lại bắt đầu hoạt động. Bọn chúng nhặt lấy đầu người và đặt lên cổ của đám thi thể không đầu kia.
Ngay sau đó, đống thi thể vừa ngã xuống lại có thể đứng dậy, khôi phục bộ dạng như lúc trước.
Biển người phun trào.
Bọn chúng lập tức đi theo phía sau Dương Gian và Lý Dương, tiến lên sân thường.
Cuộc giao phong giữa người và quỷ dường như cũng không định dừng lại như vậy.
Không.
Phải nói là từ khi hai người Dương Gian tiến vào trong thành phố này, cuộc giao tranh giữa người và quỷ đã bắt đầu. Chỉ là lúc đó lệ quỷ dùng một phương thức khác để tiến hành cuộc giao tranh mà thôi.
- Đón cửa lại, chặn cửa, không cho đám người phía dưới đi lên.
Sau khi đi lên sân thượng, Dương Gian để Lý Dương chặn cửa, còn hắn thì đi quan sát đường để di chuyển.
Nhưng khi đi đến bên cạnh sân thượng và nhìn xuống dưới, nhất thời hắn tỏ ra có chút ngơ ngẩn.
Ở phía dưới.
Gần siêu thị đang đứng đầy người, lít nha lít nhít, chen chật như nêm cối.
Ở bốn phía, xe cộ đã phá hỏng đường đi, vây từ trong siêu thị ra đến tận đường lớn.
Những người ở bên ngoài đều đang đứng yên, không hề nhúc nhích.
- Muốn nhốt chúng ta ở chỗ này cho đến chết sao?
- Tuy nhiên, với loại quy mô như này, việc Lý Nhạc Bình bị xử lý cũng không hề oan uổng. Với cục diện mất khống chế ở trước mắt, muốn đảo ngược lại tình thế là điều cực kỳ khó khăn.
Dương Gian có thể tưởng tượng ra được.
Khắp ngõ ngách của thành phố đều có dấu vết xâm lấn của lệ quỷ. Ngay từ đầu còn chưa phát hiện ra, nhưng đến khi phát hiện, toàn bộ tất cả mọi người trong thành phố đã trở thành kẻ địch.
Khi đó, dù có là ngự quỷ nhân đỉnh phong đi nữa cũng sẽ phải cảm thấy tuyệt vọng.
Với lại, vì Lý Nhạc Bình là người phụ trách của thành phố Đại Xuyên, nên không thể nào vứt đó bỏ chạy được.
Hắn ta chắc chắn phải tiến hành đối kháng với lệ quỷ.
Nhưng hiện tại xem ra, cuộc đối kháng của hắn ta với lệ quỷ đã bị thất bại.
Người đã bị mất tích, còn thành thị giao lại cho lệ quỷ quản lý.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
"Tình huống như này rồi còn đưa thư thế nào nữa? Đây đã không còn là một nhiệm vụ đưa thư đơn thuần nữa rồi."
- Đội trưởng, với tình huống hiện tại chúng ta đã rất khó để ứng phó lại. Rời đi thôi, tôi có thể mở cửa để rút lui khỏi chỗ này.
Lý Dương có chút trầm mặc, khi chứng kiến đống người đứng lít nha lít nhít ở phía dưới, trong lòng hắn ta nảy sinh ý định rút lui.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Nếu đã có đường lui, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, thì sau cậu còn cảm thấy chuyện này khó đối phó? Cậu đi gọi điện cho tổng bộ, báo cáo tình huống chỗ này cho bọn họ. Đồng thời hỏi Tào Duyên Hoa xem ông ta định trả giá bao nhiêu để tôi xử lý sạch chỗ này.
Hắn không định rời đi, mà muốn xử lý chuyện linh dị này.
Trong tay hắn có đủ vốn liếng để làm chuyện này.
Dương Gian nói tiếp:
- Còn nữa, cậu gọi điện bảo Đồng Thiến và Hùng Văn Văn đến đây một chuyến. Hiện tại có chuyện cần hai người họ giúp đây.
Hắn đã biết đại khái về ngọn nguồn và quy luật của lệ quỷ, nên có thể kêu gọi đồng đội đến giúp đỡ.
Lúc này, Lý Dương thầm nghĩ, có lẽ chỉ hai người bọn họ thì không thể làm gì, nhưng thêm thêm hai người nữa, tình huống có thể sẽ chuyển biến.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn ta nhất thời nhẹ nhõm hơn không ít, lập tức gọi điện thoại.
Nhưng lúc này đây, điện thoại của Dương Gian đột nhiên đổ chuông.
Một số điện thoại lạ xuất hiện ở trên màn hình.
"Lúc này mà còn có người gọi điện thoại cho mình sao?"
Sắc mặt Dương Gian hơi động.
Số điện thoại này của hắn nhận được bảo hộ từ tổng bộ, sẽ không nhận các cuộc gọi hay tin nhắn rác. Người có thể gọi điện thoại cho hắn chắc chắn đã lọt qua vòng kiểm chứng của tổng bộ.
Nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn tiếp nhận cuộc gọi.
Từ trong điện thoại truyền đến một âm thanh trầm thấp, tương đối quái dị.
- Dương Gian phải không? Là tôi đây, Lý Nhạc Bình.
Sắc mặt Dương Gian khẽ động, hắn có chút kinh ngạc.
Lại là Lý Nhạc Bình?
Rốt cục thành phố Đại Xuyên có bao nhiêu Lý Nhạc Bình?
…
Dương Gian tiếp nhận cuộc gọi từ số lạ. Không ngờ đối phương lại mở miệng tự nhận là Lý Nhạc Bình. Đây đã là lần thứ ba hắn gặp phải người tự nhận là Lý Nhạc Bình trong ngày hôm nay.
Hai người trước đều là giả, do lệ quỷ đóng.
May mắn lần này hắn đã chạy đến siêu thị một chuyến, đạt được không ít tin tức. Nhờ đó hắn mới biết rõ thêm được tình hình trước mắt của thành phố Đại Xuyên. Mặc dù quá trình có gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng hắn cho rằng tất cả những cái đó đều đáng giá.
Không mạo hiểm thì sao có thể biết được tin tức của lệ quỷ.
Dương Gian nói:
- Cậu bảo cậu là Lý Nhạc Bình? Nhưng tôi không thể tin được. Trước đó, khi tôi vừa xuống máy bay cũng có một người tự nhận là Lý Nhạc Bình đến đón. Kết quả là hiện tại đầu của tên kia đang nằm trên kệ hàng của siêu thị dưới chân tôi. Lượng người mà tôi có thể tin tưởng ở trong thành phố này không nhiều. Mà trong đó không hề có vị trí của cậu.
Giọng nói của Lý Nhạc Bình truyền đến từ đầu bên kia điện thoại:
- Tôi không có phương pháp gì để chứng minh với cậu rằng tôi là Lý Nhạc Bình cả. Nhưng tôi thực sự là thật. Con quỷ kia đã xâm nhập sâu vào thành phố này từ lâu rồi, tôi phát hiện ra chuyện này quá muộn. Cộng thêm việc bị chuyện linh dị của quỷ họa tại tổng bộ trì hoãn, cho nên thành phố Đại Xuyên mới bị mất khống chế như vậy.
- Tôi đã cố hết sức để sửa chữa, nhưng không kịp. Tốc độ mất khống chế của thành phố còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.
Nghe vậy, ánh mắt Dương Gian co lại.
Những lời này dường như cũng có chút tin cậy, ít ra cũng có chút khác so với những người bị lệ quỷ ăn mòn đi giả dạng.
Nhưng chỉ có nhiêu đó chưa đủ để củng cố lòng tin của Dương Gian.