Lý Nhạc Bình tiếp tục nói:
- Tôi cũng không biết là cậu đã đến thành phố Đại Xuyên. Nhưng hôm nay tôi nhìn thấy trong thành phố xuất hiện động tĩnh rất lớn. Vì vậy tôi biết chắc chắn là đã có ngự quỷ nhân tiến vào khu vực thành thị và đang đối kháng với lệ quỷ. Cái siêu thị mà cậu nói tôi cũng biết, bên trong chứa rất nhiều đầu người. Nếu có thể, tôi mong cậu đừng hủy mấy chiếc đầu kia.
Dương Gian nói:
- Vì sao? Không hủy đi chẳng lẽ lưu chúng lại cho quỷ dùng?
- Những người kia còn chưa thực sự chết đi, vẫn còn tồn tại ý thức. Trước khi đầu của bọn họ thực sự bị hư thối, vẫn còn có khả năng cứu trở lại.
Dương Gian cười lạnh nói:
- Cậu nghĩ quá nhiều rồi, dù đầu của bọn họ còn lưu giữ ý thức, nhưng nếu không có thân thể thì cũng bằng thừa.
Lý Nhạc Bình nói:
- Nếu đã có chỗ cất giữ đầu, thì chắc chắn phải có nơi cất giữ thi thể. Tôi đã cất giữ những cỗ thi thể kia ở một chỗ khác. Mặc dù có một ít đã bị hư thối, nhưng vẫn có một phần thi thể còn tác dụng.
Dương Gian nói:
- Dù còn thi thể và đầu người đi nữa, cậu cũng không thể nào phục sinh bọn họ. Lệ quỷ đã ăn mòn ý thức của bọn họ, khiến bọn họ trở thành quỷ nô.
Từ trong điện thoại tiếp tục truyền ra giọng nói của Lý Nhạc Bình:
- Đúng, cậu nói không hề sai. Chính vì vậy trước khi đối kháng với lệ quỷ, tôi đã thử làm một chút thí nghiệm.
Dương Gian lập tức hỏi:
- Thử làm gì?
Lý Nhạc Bình lập tức tiết lộ một tin tức khá quan trọng:
- Tôi định khống chế con lệ quỷ kia. Chỉ cần khống chế được nó, tôi có thể lợi dụng năng lực của con quỷ kia, cứu sống toàn bộ những người bị mất khống chế trở lại.
Hắn ta từng có ý đồ khống chế đầu của quỷ ảnh.
Loại ý nghĩ này không hề sai.
Nếu hắn ta có thể khống chế lệ quỷ thành công, vậy những người bị lệ quỷ ảnh hưởng đúng là có khả năng sống lại.
Không ngờ là Lý Nhạc Bình lại có lúc phải liều mạng nhằm thay đổi cục diện như vậy.
Dương Gian nói:
- Nhưng cậu đã thất bại, đúng không? Hậu quả của việc thất bại chính là bị quỷ cướp đi trí nhớ. Sau đó quỷ thay thế cậu, trở thành người phụ trách của tòa thành thị này.
Lý Nhạc Bình nói:
- Đúng thế, chính vì tôi bị thất bại cho nên thành phố Đại Xuyên mới rơi vào cục diện mất khống chế hoàn toàn, biến thành bộ dạng như này. Mức độ khó khăn khi khống chế con quỷ kia là cực kỳ lớn. Bởi vì nó có năng lực ăn mòn ý thức của người sóng, có lẽ thứ mà ngự quỷ nhân sợ nhất chính là nó. Nếu không thể duy trì ý thức của bản thân, dù ngự quỷ nhân có mạnh hơn nữa cũng sẽ thất bại.
Lời này đúng là không hề sai.
Thứ quan trọng nhất đối với ngự quỷ nhân không phải là tình trạng thân thể, mà chính là ý thức của người sống.
Nếu một con lệ quỷ có thể ảnh hưởng, thậm chí là khống chế ý thức của người sống, thì đó sẽ là một cơn ác mộng đối với ngự quỷ nhân.
Nó chính là khắc tinh của ngự quỷ nhân.
Không kể ngự quỷ nhân đó khống chế bao nhiêu con quỷ, cũng chẳng thèm quan tâm đó có phải là nhân vật cấp đội trưởng hay không.
Một khi bị lệ quỷ tập kích thành công, ngự quỷ nhân chắc chắn sẽ phải chết.
Dương Gian hỏi:
- Nếu cậu đã thất bại trong việc khống chế con lệ quỷ kia, thì cũng chứng tỏ cậu đã bị lệ quỷ khống chế. Việc này khiến cho tôi càng thêm nghi ngờ về cậu hơn.
Lý Nhạc Bình nói:
- Không, trước khi thử khống chế con lệ quỷ kia, tôi đã chuẩn bị một chút. Đó chính là lãng quên đi tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm đó. Đây là năng lực của một trong những con quỷ mà tôi khống chế, nó có thể khiến tôi quên đi rất nhiều thứ. Tôi đã khiến bản thân quên đi trí nhớ ngày hôm đó, cho nên tôi cũng đã quên đi những gì trải qua. Điều này khiến cho những thứ ảnh hưởng đến ý thức của tôi vào ngày hôm đó cũng biến mất.
- Cho nên, dù tôi có thất bại đi nữa, lệ quỷ cũng không thể nào khống chế được tôi. Ngược lại, nếu tôi thành công, tôi có thể khống chế được con lệ quỷ kia.
Nghe đến đây, Dương Gian không khỏi thầm than về sự cao minh trong thủ đoạn của Lý Nhạc Bình. Đồng thời cũng cảm thấy khâm phục đối với sự can đảm của hắn ta.
Lại dùng cách lãng quên để đối kháng với việc bị lệ quỷ xâm lấn ý thức.
Chủ động dùng bản thân để làm thí nghiệm.
Một khi thành công, ý thức của lệ quỷ sẽ bị Lý Nhạc Bình dùng năng lực lãng quên của một con quỷ khác xóa đi. Khiến cho nó rơi vào trạng thái chết máy, như vậy là hắn ta đã có thể nhẹ nhàng khống chế được đầu quỷ ảnh.
Sau đó toàn bộ người bị lệ quỷ ảnh hưởng ở trong thành phố cũng sẽ có thể khôi phục lại bình thường.
- Cho nên cậu mới quyết định giữ lại đầu người và thân thể. Là vì chờ đến lúc thành công khống chế con lệ quỷ này thì cậu sẽ dùng nó để khôi phục lại trật tự của thành phố Đại Xuyên, đúng không?
Dương Gian hiểu được cách làm của Lý Nhạc Bình.
Đây là một lần đánh cược.
Cũng không khác gì hành động treo cổ tự sát của hắn ở trong thành phố Đại Xương lúc trước.
Chỉ tiếc là ván cược này Lý Nhạc Bình đã thua.
Dù sao chuyện này cũng dính líu đến lực lượng linh dị, có quá nhiều nhân tố không xác định. Nên dù kế hoạch này có tốt, có hoàn hảo đến cỡ nào đi nữa.
Có thể nhìn thấy rõ kết quả của kế hoạch, nhưng xác suất thành công lại không thể nhìn thấy rõ.
- Đúng vậy.
Giọng điệu của Lý Nhạc Bình có chút thất lạc:
- Tôi đã thất bại, hậu quả của nó không những khiến thành phố Đại Xuyên bị mất khống chế. Điều trí mạng nhất chính là sau khi khống chế thất bại, ý thức của tôi sẽ biến mất một đoạn thời gian. Trong thời gian đó, con quỷ này dường như khống chế thân thể và xâm lấn hai người đồng đội của tôi. Chờ đến khi tôi tỉnh lại, con quỷ kia đã rời khỏi thân thể tôi.
- Sau khi tỉnh lại, tôi lập tức hiểu ra được quá trính khống chế lệ quỷ đã bị thất bại. Nhưng tất cả mọi thứ đều đã muộn, tôi không còn năng lực để vãn hồi lại cục diện.
Dương Gian chần chờ một chút, sau đó hỏi:
- Ý của cậu chính là hiện tại cậu vẫn còn sống?
Lý Nhạc Bình nói:
- Đúng thế. Tôi đang ở một nơi trong thành phố Đại Xuyên.