Nên sau khi gặp phải một vài lần tập kích không đau không ngứa, Dương Gian đã đi ra khỏi khu vực này, không tiếp tục bị chúng quấy rối nữa.
Xem ra lượng người mà quỷ xấm lấn cũng không phải vô cùng vô tận, mà vẫn có hạn chế.
Hiện tại trên đường phố đã hoàn toàn trống rỗng, không có một ai.
Dương Gian cảm thấy dường như bản thân đang đi trong một tòa thành quỷ vậy.
Không, đây chính là một tòa thành quỷ.
Lúc này hắn mới cầm điện thoại, nhấn số sau đó gọi:
- Alo, Lý Dịch hả, tôi Dương Gian đây.
Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến lời nói của Lý Dịch.
- Dương Gian? Cậu thế nào rồi, vẫn còn sống? Chỗ này quá kinh khủng, hiện tại bọn tôi đang phải ẩn núp ở một nơi trong thành phố, không ra ngoài được. Vừa rồi chúng tôi định đi ra ngoài, nhưng mới bước ra khỏi cửa đã bị quỷ tập kích. Tuy nhiên bọn tôi cũng phát hiện ra, chỉ cần trốn, không để cho những thứ quỷ quái kia nhìn thấy, bọn tôi sẽ bình yên vô sự.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Xem ra mấy người đang bị vây ở trong thành phố Đại Xuyên? Tốt lắm, tôi cần mấy người đi qua sân bay tụ tập lại với tôi. Sau khi tụ tập lại, chúng ta sẽ tiến về địa điểm đưa thư. Nếu mấy người muốn hoàn thành nhiệm vụ đưa thư lần này thì hãy đến sân bay tụ họp.
- Sân bay?
Nghe Dương Gian nói như vậy, Lý Dịch thiếu chút nữa hộc máu.
Vừa rồi bọn họ cố gắng trốn ra khỏi sân bay, hiện tại lại phải quay về sao?
- Ở trong sân bay toàn là quỷ, đến đó là sẽ chết. Dương Gian, có cần thay đổi địa điểm tụ họp không?
Dương Gian nói:
- Thời gian tụ tập là ba giờ sau, chừng sáu giờ tối. Mấy người chỉ cần chạy đến chỗ kia và còn sống là được, còn những chuyện khác tôi sẽ xử lý.
- Được rồi, bọn tôi sẽ đến.
Nghe vậy, Lý Dịch cũng không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Bọn họ không thể nào chạy ra khỏi thành phố Đại Xuyên được. Hơn nữa, bọn họ cũng cần phải đi đưa thư, nên tụ tập lại với Dương Gian rồi bắt đầu hành động là phương pháp tốt nhất.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Gian tìm lấy một chiếc xe ở ven đường còn có thể chạy, sau đó lái xe đến sân bay.
Lý Dương hỏi:
- Chúng ta cần phải tổ đội với người đưa thư tầng ba sao? Hẳn bọn họ sẽ không giúp được gì cho chúng ta đâu.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động:
- Đúng là như thế. Nhưng tôi nghi ngờ trong đám người kia có người đã trở thành ngự quỷ nhân. Một khi để cho bọn họ chết ở một chỗ không biết nào đó. Nói không chừng, lần sau, thứ mà chúng ta gặp mặt không phải là một người, mà là một con lệ quỷ. Đến lúc đó, một con quỷ sẽ đi theo chúng ta để hoàn thành nhiệm vụ và cùng tiến vào bưu điện quỷ, leo lên tầng bốn. Vậy chúng ta phải làm gì với nó đây? Để bọn họ đi theo chúng ta, như vậy ít nhất chúng ta cũng có thể xác định được ai là người, ai là quỷ. Tránh trường hợp bị quỷ trà trộn vào trong.
Lý Dương tỏ vẻ hơi lúng túng:
- Chuyện này… Tôi thực sự không nghĩ được xa như vậy.
Thế nhưng Dương Gian đã nghĩ đến việc sau khi đưa thư xong.
Tuy nhiên, tính toán của Dương Gian cũng không phải không có lý. Lỡ một khi nhiệm vụ hoàn thành, lệ quỷ xâm nhập vào trong người của một người đưa thư nào đó và cùng tiến vào trong bưu điện quỷ với bọn họ, chuyện này sẽ trở nên đáng sợ.
Dương Gian vừa lái xe vừa nói:
- Không cần phải khẩn trương, chỉ cần Đồng Thiến đến, rất nhiều chuyện sẽ không còn là vấn đề.
Hắn khá tin tưởng đối với năng lực của Đồng Thiến.
Đây chính là ngự quỷ nhân khống chế hai con quỷ, mà cả hai con đều rơi vào trạng thái chết máy.
Có lẽ Đồng Thiến là tồn tại độc nhất vô nhị ở trên thế giới này.
Sỡ dĩ danh tiếng của Đồng Thiến không lớn, là vì lượng chuyện linh dị mà cô ta xử lý quá ít, chứ không phải năng lực bản thân không đủ.
Lúc này.
Tại một cửa hàng nằm trong con hẻm nhỏ của thành phố Đại Xuyên.
Lý Dịch, Quách U, còn có Liễu Thanh Thanh, ba người bọn họ đang trốn ở chỗ này, không dám đi ra ngoài. Ngoài ra, ở trong góc của cửa hàng còn đang có mấy cỗ thi thể không đầu nằm vất vưởng.
Chỗ này cũng từng bị lệ quỷ xâm lấn.
Lý Dịch để điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên ngưng trọng và nói:
- Dương Gian bảo chúng ta qua sân bay để tụ tập lại với hắn rồi cùng đi đưa thư. Ở sân bay cực kỳ nguy hiểm, với lại đường đi từ đây qua đó cũng không dễ dàng. Hai người nói thử xem, chúng ta có nên đi không?
- Đúng là xui xẻo, lại phải quay trở về.
Sắc mặt Quách U có chút khó coi, tâm trạng không tốt chút nào:
- Trước đó chúng ta không nên đem lá thư kia giao cho Dương Gian. Lý Dịch, cậu tham tiền quá, chỉ vì mấy ngàn vạn mà cậu bán thư đi, khiến cho chúng ta mất quyền chủ động.
Lý Dịch khẽ nhìn hắn ta một cái rồi nói:
- Cái gì mà chỉ mấy ngàn vạn, có gan thì cậu gửi nó lại cho tôi đi.
Quách U nghẹn lời, hắn ta nói:
- Cậu không nghĩ việc này có thể là do Dương Gian muốn lừa chúng ta, khiến chúng ta phải rơi vào vòng nguy hiểm hay không?
- Không cần thiết.
Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh lạnh nhạt nói:
- Dương Gian căn bản không thèm để đám người chúng ta vào mắt. Sở dĩ hắn đồng ý cho chúng ta cùng đi đưa thư không phải vì cần đến sự giúp đỡ của chúng ta, mà là không muốn chúng ta tạo ra phiền phức cho hắn. Hẳn hắn đang sợ mấy người chúng ta bị lệ quỷ xâm nhập ảnh hưởng đến nhiệm vụ đưa thư lần này.
Lý Dịch nói:
- Bất kể thế nào đi nữa, chúng ta sẽ đi đến sân bay tụ họp trước. Thời gian ước định là ba tiếng sau, khá dư dả cho mấy người chúng ta hành động. Đúng rồi, lúc trước người tên Dương Tiểu Hoa có gọi điện cho tôi, hi vọng sẽ tìm ra Dương Gian và tụ họp với hắn.
- Gửi tin này cho cô ta đi. Còn việc cô ta có thể sống sót hay không thì phải xem vận khí.
- Ở trong thời điểm như này, thêm một người là thêm một chút cơ hội. Dù sao độ khó của nhiệm vụ đưa thư lần này cũng quá lớn. Nếu tập hợp lại một chỗ, không chừng chúng ta có thể nghĩ ra được cách gì đó hay hơn.
- Được rồi.
Quách U tỏ ra không tình nguyện khi phải gửi tin tức cho Dương Tiểu Hoa.