Dương Gian chỉ liếc nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì nhiều, mà trực tiếp rời khỏi đây, đi đến tòa nhà bên phải của dãy nhà thứ ba.
Tòa nhà này có thể là tòa nhà số 7 mà bọn họ muốn tìm.
Đám người Lý Dịch và Liễu Thanh Thanh không nói một lời, vội vàng bám sát theo phía sau, sợ chậm trễ thời gian.
"Cậu ta chịu đựng nổi sao? Sẽ không có vấn đề gì đó chứ?"
Dương Tiểu Hoa khẽ quay đầu nhìn lấy căn phòng vừa rồi.
Bên trong cửa sổ vỡ vụn là một mảnh không gian đen kịt, khói đặc cũng đang thông qua cửa sổ bay ra ngoài, mọi tầm nhìn bị che khuất. Cho nên cô ta căn bản không thể nào nhìn rõ tình hình của căn phòng hiện tại.
Người thanh niên tên Lý Dương kia vẫn một thân một mình ở trong chỗ đó đối kháng với lệ quỷ cực kỳ khủng bố.
Mặc dù giữa Dương Tiểu Hoa và Lý Dương không có quen biết gì, thậm chí cô ta còn có chút e ngại. Nhưng hiện tại trong lòng cô ta tràn ngập cảm kích. Cô ta không ngờ được, ở trong khoảng khắc nguy hiểm như vậy lại có người đứng ra chặn hậu cho bọn họ.
Nếu đổi lại là người đưa thư bọn họ, cô ta dám chắc chắn sẽ không ai làm được việc này. Cùng lắm là cả đám cùng chết, hoặc cả đám cùng bỏ trốn, chứ không có một ai muốn ở lại đó một thân một mình.
"Lý Dương không được phép chết. Số lượng lệ quỷ trong mãnh quỷ khu đã đủ nhiều rồi. Nếu Lý Dương mà chết nữa thì cục diện này có lẽ sẽ đến mức độ không thể xử lý. Cho nên, bất kể là thế nào, mình đều phải bảo vệ cậu ta. Lúc này không cần thiết phải tiết kiệm búp bê thế mạng, cần phải đưa cho cậu ta để giữ mạng."
Dương Gian nhanh chóng rời xa chỗ này.
Mặc dù hắn rút lui rất quyết đoán.
Nhưng trước khi đi Dương Gian cũng cho Lý Dương một con búp bê thế mạng để giữ mạng. Hắn tin chắc rằng chỉ cần có thứ kia, Lý Dương có thể thành công sống sót, không bị lệ quỷ giết chết.
- Đúng là nguy hiểm.
Mỗi khi hít thở từng ngụm, sắc mặt Lý Dịch càng thêm thổng khổ. Hắn ta có cảm giác thân thể đang dần bị thiêu cháy từ bên trong.
Da thịt khô quắt lại trông thấy.
Giống như bắp thịt, mỡ và nước ở trong người bị rút ra ngoài vậy.
Hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nếu còn ở trong đống khói này lâu thêm nữa, có lẽ rất nhanh thôi, hắn ta sẽ phải chết.
Dương Gian không để ý đến ba người ở phía sau nữa.
Theo hắn thấy ba người này chỉ có tác dụng chia sẽ nguy cơ bị lệ quỷ tập kích với hắn mà thôi. Nhằm tránh xảy ra việc hắn kích hoạt trúng quy luật giết người của lệ quỷ trong lúc vô tình, để rồi không biết chết thế nào. Ngay cả một số thủ đoạn mà hắn chuẩn bị ở phía sau cũng không kịp sử dụng.
Tuy nhiên, để trả công cho việc này.
Sau khi chuyện linh dị này kết thúc, hắn sẽ đảm bảo cho mấy người này có thể sống sót mà rời bưu điện quỷ.
Đây là một cuộc giao dịch bình thường.
Không hề tồn tại bất cứ sự uy hiếp nào.
"Búp bê thế mạng? Thật tốt quá, có thứ này mình sẽ có thể tiếp tục sống sót rồi."
Ở trong bóng tối, Lý Dương tựa lưng vào cửa phòng, hait ay nắm chặt con búp bê vải quỷ dị.
Lúc đầu hắn ta cũng không nghĩ sẽ nhận được thứ này, chỉ đơn thuần muốn chặn hậu mà thôi.
Dù sao đi nữa, nếu hắn chặn hậu, mọi việc có lẽ còn có cơ hội thay đổi tình thế. Còn nếu Dương Gian chết ở chỗ này, vậy tất cả mọi thứ coi như xong.
"Kiên trì thêm chút nữa, không thể dùng búp bê thế mạng tùy tiện được."
Lý Dương đang cố gắng chống đỡ, hắn ta muốn cầm cự đến thời khắc cuối cùng thì mới sử dụng đến búp bê thế mạng. Như vậy mới có thể đảm bảo thời gian hắn chặn hậu lâu nhất, tranh thủ cơ hội cho đám người Dương Gian hành động.
Quỷ vẫn còn ở ngoài cửa…
Ngay lúc này.
Dương Gian đã đi đến khu vực cầu thang của tòa nhà mà bọn họ nghi ngờ là tòa nhà số 7.
Vì không có việc gì chậm trễ thời gian, nên hiệu suất hành động vẫn cực kỳ cao.
"Đã xác nhận xong vị trí của con quỷ tìm người rồi, như vậy hiện tại chỉ còn lại con quỷ ở trong mãnh quỷ khu là chưa được xác nhận thôi. Trước mắt vẫn chưa thể biết được lời mà Lý Nhạc Bình nói là thật hay giả, nhưng nó vẫn có giá trị tham khảo nhất định. Cấp độ khủng bố của con quỷ trong mãnh quỷ khu chắc chắn sẽ không hề thấp, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả quỷ tìm người."
"Dù sao lúc trước Lý Nhạc Bình cũng từng nói hắn ta không thể xử lý sạch chuyện linh dị trong mãnh quỷ khu."
Nghĩ thì nghĩ, nhưng tốc độ của Dương Gian vẫn không chậm chút nào. Hắn nhanh chóng đi vào trong tòa nhà.
Bên trong cầu thang vẫn tối tăm như cũ, hai bên vách tường bị hun khói đen như mực. Nhưng khác với lúc trước, ở trên vách tường tối đen như mực đang có mấy vết xước nhàn nhạt, giống như có ai đó dùng tay cào vào vách tường nên để lại dấu vết.
Tuy nhiên những dấu vết này có vẻ như không được mới mẻ.
Bởi vì tiểu khu còn đang bị khói đặc bao phủ, lực lượng của quỷ vực đang không ngừng ăn mòn chỗ này. Nên dù người khác có lưu lại dấu vết đi nữa, chẳng mấy chốc nó cũng sẽ bị khói hun mất.
"Trước đó từng có người đi vào chỗ này?"
Dương Gian khẽ nhíu mày, trong đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy, nhưng bất chợt hắn lại có chút hoài nghi.
Có lẽ những dấu vết này không phải do người lưu lại, mà là của một con quỷ khác.
Dù sao khu vực này cũng đã bị phong tỏa từ rất lâu, nên không thể nào còn có người sống ở trong này được.
Rất nhanh.
Hắn đã đi lên tầng ba.
Xung quanh tầng ba vẫn tối đen như mực. Trong này có bốn căn hộ, nếu tòa nhà này là tòa nhà số 7, vậy phòng 301 sẽ là một trong bốn căn phòng ở đây.
- Căn phòng nào mới là phòng 301?
Lý Dịch bắt đầu tìm kiếm.
Hắn ta muốn tìm kiếm số phòng ở trên cửa. Nhưng mọi thứ đều đen sì sì, không nhìn thấy gì cả. Cho dù bật đèn flash của điện thoại lên để soi, hắn ta cũng chỉ soi ra được một vài thứ lô nhô trên vách tường mà thôi. Hắn ta khẽ đưa tay lau đi lớp bụi bẩn trên bề mặt, kết quả phát hiện ra một tấm biển quảng cáo.
Dương Tiểu Hoa cũng nhanh chóng tìm kiềm, hi vọng sẽ tìm ra được căn phòng 301.