Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1729 - Chương 1730: Người Dưới Bàn Gỗ 2

Chương 1730: Người Dưới Bàn Gỗ 2

- Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì thế? Dương Gian, cậu đã nhìn thấy cái gì rồi?

Chứng kiến bàn gỗ nảy kịch liệt, sắc mặt Lý Dịch khẽ biến.

Dương Tiểu Hoa cũng có cảm giác bất an, có lẽ đã xảy ra đại sự.

Bọn họ không cúi đầu xuống nên không nhìn thấy gì cả.

Nhưng bọn họ lại biết nguyên nhân. Bởi vì sau khi Dương Gian cúi đầu xuống thì bàn gỗ đột nhiên chấn động kịch liệt.

Nguyên nhân chỉ có thể là do con rối ở phía dưới mặt bàn đang muốn đứng dậy. Nhưng do nó quá cao, cho nên khi đứng dậy, nó sẽ khiến chiếc bàn phải nhô lên, gây ra chấn động kịch liệt, giống như muốn bị lật ngửa.

Nhưng có vẻ như việc đứng dậy của lệ quỷ đã gặp khó.

Không biết có phải là do bị chiếc bàn ngăn cản không, hay là do bản thân con quỷ này không dễ dứng dậy.

Nhưng bất kể là gì.

Việc Dương Gian nhìn thấy lệ quỷ dường như đã phát động một loại quy luật giết người nào đó.

Điều này khiến cho lệ quỷ đang ngồi im bất động chuẩn bị hành động.

Đây là một tín hiệu không tốt chút nào.

Lúc này, trong lòng Lý Dịch đang vô cùng lo lắng, cấp bách muốn biết rõ xem rốt cục Dương Gian đã nhìn thấy thứ gì ở dưới gầm bàn.

Là quỷ?

Hay là con rối một đứa bé lúc nãy?

Bản thân có nên xác định một chút xem tình hình của thể của chuyện này là như thế nào không?

Chỉ nhìn qua một chút chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Nhưng một loại trực giác nào đó lại nói cho Lý Dịch biết, tốt nhất hắn ta không nên nhìn, nếu không hắn ta sẽ phải chết ở trong chỗ này.

Lúc này Liễu Thanh Thanh đột nhiên nhắc nhở, trong giọng nói của cô ta để lộ ra một chút cấp bách.

- Dương Gian, mau hoàn thành việc đưa thư rồi rời khỏi đây thôi. Tôi cảm thấy xung quanh có gì đó không được thích hợp.

"Mình đã bị quỷ để mắt đến."

Lúc này Dương Gian đã ngẩng đầu, không tiếp tục cúi đầu đối mặt với lệ quỷ nữa.

Nhưng đã muộn.

Quy luật giết người của quỷ đã bị phát động, dù hắn có đứng dậy, khôi phục lại tầm nhìn bình thường, nhưng con rối kia cũng không hề biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Lúc này nó đang cố gắng đứng lên từ trong gầm bàn.

- Lạch cạch!

Bàn gỗ bị hất tung, toàn bộ đồ đạc ở trên bàn lập tức rơi xuống đất. Mấy món đồ sứ lập tức vỡ tan tành.

Ở dưới gầm bàn, lệ quỷ đã dứng dậy.

Sau khi đứng dậy, con quỷ này còn cao hơn Dương Gian nửa cái đầu. Đồng thời những vết xanh tím trên làn da trắng bệch của nó cũng trở nên rõ nét hơn.

"Liều? Hay là bỏ chạy?"

Dương Gian vô thức lùi lại mấy bước, trong con ngươi màu đỏ của hắn để lộ ra mấy phần quả quyết, không chút sợ hãi.

Đi điều tra những căn phòng như thế này đương nhiên phải bất chấp nguy hiểm. Việc bị lệ quỷ tập kích cũng nằm trong dự đoán lúc trước của hắn, cho nên hắn cũng sẽ không cảm thấy hối hận vì hành vi vừa rồi.

"Cậu ta đã nhìn thấy cái gì vậy?"

Lý Dịch chú ý bộ dạng và ánh mắt của Dương Gian từ nãy đến giờ.

Hắn ta thấy Dương Gian dường như đang cảnh giác cái gì đó.

Chắc chắn ở trong tầm mắt của Dương Gian, trong căn phòng này đang tồn tại một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Chỉ thứ này chỉ có bản thân Dương Gian mới có thể nhìn thấy. Cho nên những người khác không biết được là chuyện gì đang xảy ra, mơ mơ hồ hồ.

Lúc này con rồi quỷ kia lại bắt đầu hành động lần nữa.

Quỷ đang đi về phía Dương Gian.

Tốc độ của nó cực kỳ cổ quái, lung la lung lay, không ổn định, giống như một đứa trẻ vừa mới tập đi vậy.

Nhưng mức độ kinh khủng của quỷ đã được thể hiện ra.

Dương Gian cảm giác thân thể đang phát ra một lời cảnh báo. Đây là một loại cảm giác của lực lượng linh dị đang muốn nói cho hắn biết, con quỷ trước mặt rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Hắn có thể sẽ bị con quỷ này giết chết.

"Không thể ở lại đây, nhất định phải rời đi, ít nhất hiện tại mình không thể ở lại."

Khẽ cắn chặt răng.

Dương Gian ném chiếc hộp ở trong tay ra.

Chiếc hộp được mở ra giữa không trung, sau đó một bức thư màu vàng rơi xuống trên mặt đất của căn phòng 301.

Nhiệm vụ đưa thư đã hoàn thành.

Chỉ cần đặt thư ở trong căn phòng 301 là được, không cần làm thêm bất cứ điều gì nữa.

- Vừa rồi ở dưới gầm bàn của phòng khách đang ẩn núp một con lệ quỷ không nhìn thấy. Hiện tại nó đang đuổi theo tôi, mấy người tự xử đi.

Dương Gian quát lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng rồi lao ra ngoài.

Căn phòng 301 còn có một căn phòng nhỏ nữa chưa được điều tra. Còn rất nhiều bí mật bên trong nó chưa được tìm hiểu hết.

Nhưng hiện tại hắn không có thời gian để làm điều đó.

Quỷ đã đuổi theo hắn.

Sau khi Dương Gian mở cửa và xông ra ngoài phòng 301, con quỷ kia vẫn bám sát theo phía sau, dường như đã nhìn chằm chằm vào hắn.

Những người khác thấy vậy liền trợn tròn hai mắt.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy bộ dạng chạy trối chết của Dương Gian.

Phải biết trước đó, bất kể là xé nát thư màu đỏ đậm ở trong tần hai, đối kháng với lệ quỷ. Hay là khi xử lý chuyện linh dị ở trong thành phố Đại Xuyên, bộ dạng của Dương Gian vẫn luôn tự tin, thuần thục.

Nhưng hiện tại.

Dường như trong căn phòng 301 này có một thứ gì đó đã khiến cho mãnh nhân này phải sợ.

- Chúng ta cũng rời đi thôi.

Lý Dịch cũng rống một tiếng, sau đó đuổi theo Dương Gian, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng Liễu Thanh Thanh lại túm lấy hắn ta, sau đó nói:

- Quỷ đã để mắt đến anh ta, nên khi Dương Gian rời đi, quỷ cũng sẽ đi theo. Vì thế, chỗ này tạm thời an toàn, hơn nữa, ở bên ngoài còn nguy hiểm hơn chỗ này rất nhiều.

Đi ra ngoài bọn họ sẽ phải hít lấy khói đặc, đồng thời còn có nguy cơ bị con quỷ tìm người tìm ra được.

Mặc dù chỗ này khá quỷ dị, nhưng trước mắt, ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn vừa nãy ra, chỗ này chưa từng xảy ra chuyện gì khác.

Nếu bọn họ có thể mượn tạm chỗ này và sống sót qua quãng thời gian này, việc còn sống mà trở về bưu điện quỷ sẽ không còn là hi vọng xa vời.

Lý Dịch cắn răng nói:

- Liễu Thanh Thanh, chúng ta cứ rời khỏi chỗ này trước đã rồi nói sau. Dù sao hiện tại cũng đã đưa thư thành công, chỉ cần rời khỏi đây, chúng ta có thể đốt giấy viết thư, trở lại bưu điện quỷ.

Mặc dù hắn ta đang khá sợ hãi, những vấn rất lý trí, biết nên làm cái gì.

Mục đích rời khỏi chỗ này của hắn ta ngoài việc không muốn gặp phải những con lệ quỷ khác ra, còn vì đốt giấy viết thư và rời khỏi chỗ này.

Liễu Thanh Thanh khẽ giật mình, rơi vào trầm mặc.

Dường như cách làm của Lý Dịch không hề sai.

Mà Dương Tiểu Hoa ở bên cạnh cũng cầm chặt lấy giấy viết thư, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng 301.

Dưới cái nhìn của cô ta, chỗ mà Dương Gian không dám ở lại, thì cô ta càng không thể ở lâu.

- Đi.

Lý Dịch không dám chậm trễ, nhanh chóng rời đi.

Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Liễu Thanh Thanh.

Cô ta đang do dự, đồng thời cũng có chút tò mò đối với căn phòng này.

Dường như trong đầu có một ít trí nhớ đang quấy nhiễu suy nghĩ của cô ta.

"Cô ấy rốt cục là ai?"

Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh có chút mê mang, muốn tìm tòi ra chân tướng. Nhưng lý trí lại nói cho cô ta biết, bản thân không nên tò mò, cần nhanh chóng rời khỏi đây.

Hai loại ý nghĩ này cứ thế xen lẫn vào nhau.

Cho nên cô ta cứ thế đứng yên tại chỗ, không vào trong phòng điều tra, cũng không cam tâm rời khỏi. Lúc này cô ta đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bình Luận (0)
Comment