Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1728 - Chương 1729: Người Dưới Bàn Gỗ 1

Chương 1729: Người Dưới Bàn Gỗ 1

Căn phòng 301 này còn quỷ dị hơn so với tưởng tượng.

Rõ ràng trong này không có người, không có lệ quỷ, nhưng bất cứ đồ vật nào ở trong phòng đều để lộ ra một vẻ cổ quái, quỷ dị.

Nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy bất an nhất chính là con rối ở bên trong giỏ đã biến mất, không thấy đâu nữa.

Căn phòng này không hề lớn.

Nhưng sau khi tìm một vòng, Dương Gian không phát hiện ra nó ở đâu cả. Cuối cùng hắn chỉ dồn lực chú ý lên trên thân thể của ba người Lý Dịch, Dương Tiểu Hoa, Liễu Thanh Thanh. Nếu con rối quỷ dị kia còn tồn tại, có lẽ nó đang bám vào người của ai đó trong bọn họ cũng nên.

Những người khác cũng chú ý đến sự quỷ dị trong căn phồng này, ai nấy đều cảm thấy được một nỗi sợ hãi không tên.

- Thứ kia… Ở đâu vậy?

Thân thể Dương Tiểu Hoa trở nên cứng ngắc.

Cô ta không dám quay đầu tùy tiện, chỉ đưa mắt quan sat bốn phía. Mặc dù cô ta có ý định tìm kiếm thứ gì đó, nhưng đồng thời lại sợ nhìn phải thứ gì không hay.

Căn phòng 301 này không hề lớn.

Nếu thực sự có thứ gì đó khủng bố ở trong này, thì một người đưa thư tầng hai như cô ta chắc chắn sẽ phải chết. Đó là điều không thể nghi ngờ, bởi vì cô ta chẳng có bất cứ loại năng lực nào để chống chọi với dị thường, giúp cho cô ta sống sót ở trong hoàn cảnh như này cả.

- Dương Gian, tôi không tìm thấy gì cả.

Lá gan của Lý Dịch lớn hơn nhiều, hắn ta cũng đang cố gắng tìm kiếm khắp các ngõ ngách.

Nhưng cũng giống như Dương Gian, hắn ta không hề phát hiện ra con rối đã biến mất một cách thần bí kia.

"Nó không hề bám vào thân thể của ba người bọn họ."

Sau khi quan sát ba người một lúc.

Dương Gian không tìm thấy con rối kia từ trên người của bọn họ.

Nhưng càng như vậy hắn càng cảm thấy bất an. Bởi vì thứ kia thực sự đã biến mất, mà lại nó còn biến mất ở trong căn phòng này. Không thể nào có chuyện nó chạy ra bên ngoài được.

Cô gái tên Liễu Thanh Thanh đang mặc sườn xám bất chợt mở miệng nhắc nhở.

- Thứ kia đang ở dưới bàn.

- Hả?

Ánh mắt Dương Gian lập tức sáng rực lên nhìn chằm chằm vào cô ta. Hai con mắt đỏ au của hắn mang theo một loại băng lãnh dị thường cùng cảnh giác.

- Sao cô có thể chắc chắn là nó ở đó.

Vậy mà Liễu Thanh Thanh có thể phát hiện ra thứ mà ngay cả hắn không phát hiện ra.

Quả nhiên, cô ta chính là người quỷ dị nhất trong đống người đưa thư tầng ba.

Liễu Thanh Thanh khẽ lắc đầu nói:

- Tôi không thể chắc chắn về điều này. Chỉ là trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện loại ý nghĩ này. Dường như tôi khá quen thuộc với chỗ này… Giống như trước đây tôi từng sống ở chỗ này vậy. Loại cảm giác này lập tức xuất hiện ngay khi tôi vừa bước vào trong căn phòng này. Chỉ là tôi không dám chắc nên không nói ra.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cô ta rồi nói:

- Dù cho cô có cảm giác quen thuộc với căn phòng này đi nữa, thì nó cũng không đủ nguyên nhân để cô đoán ra được con rối kia đang ở dưới bàn.

Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh có chút kỳ quái, giống như đang nhớ lại, lại có chút mê mang.

- Không, tôi chỉ biết dưới gầm bàn là chỗ mà thứ kia thường xuyên trốn tránh. Cho nên tôi mới đưa ra suy đoán này. Nếu anh nghi ngờ thì có thể không tin lời tôi nói.

- Tôi tìm dưới mặt bàn rồi, nhưng không hề có gì.

Lý Dịch ngồi xổm xuống, hắn ta nhìn về phía dưới của chiếc bàn gỗ được sơn màu đỏ đậm kia.

Phía dưới gầm bàn khá tối tăm, vì ánh đèn chiếu không đến. Bàn gỗ tự vào góc tường đã hình thành một đoàn bóng mờ ở dưới gầm bàn.

Nhưng trong khu vực bị bóng tối bao phủ kia cũng không có bất cứ con rối nào.

Bên dưới chiếc bàn này không có bất cứ thứ gì, hoàn toàn trống rỗng. Việc này cũng không khó xác nhận, vì không bị thứ gì che khuất tầm nhìn, nên chỉ cần liếc mắt là biết được.

Liễu Thanh Thanh lại nói:

- Không, nhìn theo cách bình thường không thể nào nhìn thấy nó, cậu phải đảo ngược ánh mắt lại.

Nhìn ngược?

Lý Dịch tỏ ra có chút sững sờ.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Ánh mắt của là ánh mặt ngược, trên dưới điên đảo, cho nên ánh mắt của chúng ta cũng phải đảo theo, chỉ như vậy mới có thể nhìn thấy thân thể của nó.

Lý Dịch có chút kinh dị.

- Còn có chuyện kỳ quái như vậy? Nhưng sao cô lại biết chuyện này một cách cặn kẽ đến vậy?

Liễu Thanh Thanh lắc đầu:

- Tôi không biết. Giống như lúc nãy tôi đã nói đó, tôi khá quen thuộc đối với chỗ này. Nhưng tôi cũng không biết nguyên nhân của chuyện này là vì sao, những ký ức này không phải của tôi, mà là của nó…

Nói xong, tay của cô ta khẽ chỉ vào dáng người thướt ta của bản thân.

Hiển nhiên là có ý gì đó.

Dương Gian khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào chiếc sườn xám trên người cô ta. Còn Lý Dịch thì có chút kinh dị cùng suy tư.

"Bị vật phẩm linh dị ăn mòn nên có được một số đoạn ký ức cổ quái không thuộc về mình?"

Trước kia Dương Gian cũng từng tiếp xúc qua đối với loại hiện tượng này rồi.

Người ăn quỷ, Trương Lôi đã từng có được một số đoạn trí nhớ cổ quái. Lúc đó hắn ta nhìn thấy một bãi tha ma, trong bãi tha ma còn tồn tại một chiếc đinh đóng quan tài đang được đóng ở trên cổng chính.

Đó chính là ảnh hưởng đến từ việc lệ quỷ ăn mòn người sống.

Còn đoạn trí nhớ kia rốt cục là của ai thì đến giờ đó vẫn còn là một điều bí ẩn.

Hiện tại, việc mà Liễu Thanh Thanh trải qua có lẽ cũng là như vậy.

"Nhìn ngược?"

Lý Dịch khẽ chần chờ, hắn ta có chút do dự, không biết có nên đi làm loại chuyện như này không.

Nếu khi nhìn ngược mà thực sự thấy được thứ gì đó, vậy liệu hắn ta có gặp phải nguy hiểm không?

Dương Gian không nói gì, hắn không có quá nhiều do dự. Mà chậm rãi cúi đầu xuống, cho đầu xuống trước, để tạo ra tầm nhìn ngược so với bình thường.

Kế đó hắn dùng ánh mắt nhìn ngược nhìn vào chỗ bóng râm ở dưới bàn gỗ được sơn màu đỏ kia.

Ngay lập tức.

Lông tơ trên người hắn dựng dứng hết lên.

Bởi vì ở dưới gầm bàn thực sự có một người quỷ dị đang ngồi. Lúc này, thân thể của người này đã trưởng thành, nhưng trên người không hề mặc quần áo. Trên người có chỗ xanh, chỗ tím, giống như những vết bầm khi bị đánh. Còn những chỗ khác lại trắng bệch cùng âm lãnh, giống như một cỗ thi thể đã chết từ lâu.

Không, đây không phải là một cỗ thi thể đã chết từ lâu, mà là một con quỷ.

Một con lệ quỷ cực kỳ khủng bố.

Mà con quỷ này cũng chính là con rối đứa bé ở trong giỏ đồ lúc nãy.

Lúc này, hai mắt của con rối đã mở ra, hai con mắt đen nhánh không có đồng tử, giống như hai viên thủy tinh vậy.

Giống như những gì Liễu Thanh Thanh nói trước đó. Hai con mắt của nằm ngược, trông cực kỳ quái dị.

Ngay khi Dương Gian nhìn thấy con rối kia, con mặt ngược của nó cũng đột nhiên cử động, sau đó nhìn về phía Dương Gian.

Dường như quỷ cũng đã nhìn thấy Dương Gian.

Ngay khi hai ánh mắt chạm nhau, một loại quy luật nào đó đã được kích hoạt.

- Rầm! Rầm! Rầm!

Cũng ngay lúc này, vốn chiếc bàn gỗ đang yên tĩnh đột nhiên chấn động. Thi thoảng chiếc bàn bị nhấc lên khỏi mặt đất. Dường như có một loại cân bằng nào đó ở trong này đã bị hành động vừa rồi của Dương Gian phá vỡ.

Bình Luận (0)
Comment