Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1727 - Chương 1728: Kỳ Quái 2

Chương 1728: Kỳ Quái 2

Lại quan sát qua chỗ khác.

Dương Gian nhìn thấy một chiếc bảng vẽ nhỏ, phía trước còn đặt một chiếc ghế gỗ nhỏ sơn màu đỏ.

Hiển nhiên chỗ này chính là chỗ dùng để vẽ vời.

Trên bảng vẽ còn lưu lại một bức tranh.

Bức tranh phác họa một nhân vật, nhưng trong bức tranh nhân vật kia mới chỉ vẽ được nửa khuôn mặt. Phong cách vẽ vặn vẹo, kiềm chế, giống như đang vẽ một con lệ quỷ vậy. Nếu nhìn chằm chằm vào bức họa này một hai lần sẽ khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Thông qua những thứ này, không khó để đoán ra được, khả năng cao chủ nhân trước kia của căn phòng 301 này chính là một người phụ nữ. Người này thích may búp bê vải, thích vẽ tranh, còn ưa thích… Tế bái thần linh. Nhưng chỗ này lại không có tượng của thần linh, điều này chứng tỏ việc tế bái chỉ là một loại tượng trưng, chủ nhân của căn phòng này không tin vào thần linh."

"Thế nhưng những sở thích này của người kia lại để lộ ra một cảm giác cực kỳ quỷ dị, không thể nào hiểu nổi."

Dương Gian đang không ngừng tự hỏi, sau đó một ý nghĩ dần dần hình thành từ trong đầu hắn.

Chủ nhân của căn phòng 301 này có lẽ là người từ thời kỳ dân quốc,

Giống như Tần lão, hay ông lão quỷ gõ cửa vậy.

Đều là những người sống sót từ chuyện linh dị thời đại trước.

"Giả sử suy đoán của mình là đúng, như vậy mục tiêu mà bưu điện quỷ muốn đưa thư chính là một người từ thời kỳ dân quốc? Như vậy, trong chuyện này sẽ có liên lụy đến cái gì đây? Vì sao bưu điện quỷ lại phải lặp đi lặp lại một địa chỉ, nhất định phải để cho người đưa thư đưa bức thư này đi? Chuyện này có phải là do nó có một ít quan hệ với bí mật của bưu điện quỷ không?"

Dương Gian tiếp tục suy luận.

Nhưng vì thiếu quá nhiều thông tin quan trọng, lượng tin tức mà hắn phân tích ra tương đối hạn chế.

Đồng thời hắn cũng không dám động vào bất cứ món đồ nào ở trong phòng.

Hắn quay người rời đi, chuẩn bị đi qua căn phòng bên trái xem thử một chút.

Tuy nhiên lúc này trong lòng hắn đã có thể khẳng định, trước mắt trong căn phòng 301 này sẽ không có người.

Không trách được vì sao bưu điện quỷ lại chỉ yêu cầu bọn họ đưa thư đến căn phòng 301, chứ không yêu cầu bọn họ đưa thư đến cho chủ nhân căn phòng 301.

Hắn vừa mới đi ra, đã thấy Lý Dịch đứng ở trước mặt, hắn ta nhỏ giọng hỏi:

- Dương Gian, tình hình trong chỗ này thế nào? Có nguy hiểm gì không?

Lúc này Lý Dịch, Dương Tiểu Hoa và Liễu Thanh Thanh đang đứng yên ở trong phòng khách, bọn họ không dám đi loạn, cũng chẳng dám làm gì.

- Chưa rõ, tôi cần phải nhìn lại đã. Căn phòng này cực kỳ cổ quái, tuy nhiên tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Nhưng đây chính là việc khiến tôi phải lo lắng nhất, bởi vì xung quanh chỗ này có quá nhiều thứ dị thường. Chờ đã…Là ai đã động đến đồ vật ở trên bàn.

Dương Gian cũng không cảm thấy kỳ quái đối với sự xuất hiện của bọn họ. Hắn chỉ qua loa với bọn họ mấy câu, sau đó chuẩn bị đi kiểm tra căn phòng bên trái.

Nhưng kế đó ánh mắt hắn khẽ co lại và nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ vừa nãy ở trên bàn.

Lúc này tấm vải hoa che kín chiếc giỏ đã bị gỡ ra, đứa trẻ bằng con rồi bên trong đã biến mất.

- Mấy người bọn tôi không làm gì cả, từ nãy giờ vẫn đứng yên ở đây…

Nói đến đây, Lý Dịch bất giác ngậm miệng lại.

Hắn ta là một người khá thông minh, nên lập tức nhìn theo hướng ánh mắt của Dương Gian. Khi chứng kiến ở phía đó có một chiếc giỏ trống, thì trong lòng không khỏi xuất hiện một cỗ hàn ý.

- Vừa nãy ở trong đó có thứ gì vậy?

- Con rối một đứa bé không mặc quần ào, là loạt mặt hàng hai mươi đồng một con ở trong mấy cửa tiệm. Chỉ là con rối nằm trong giỏ kia tương đối đặc biệt một chút.

Dương Gian nhanh chóng quan sát xung quanh bốn phía.

Hắn tin tưởng đám người Lý Dịch sẽ không động chạm vào thứ này.

Nhưng hiện tại tấm vải hoa đã bị xốc lên.

Như vậy, khả năng duy nhất chính là bản thân con rối ở bên trong chiếc giỏ đã tự cử động.

"Ở đâu? Nó có thể ở đâu được chứ?"

Dương Gian đang cố tìm kiếm.

Nhưng căn phòng này không hề lớn, đồng thời cũng chẳng có bất cứ góc chết nào. Nhưng sau khi quan sát một vòng, hắn vẫn không hề phát hiện ra con rối kia đâu.

Chẳng lẽ nó đã đi ra ngoài?

Không, không thể nào.

Cửa chính đã bị đóng lại, đứa bé bằng con rối kia không thể nào đi ra ngoài được.

Hay là… Thứ này đang bám vào một người nào đó?

Ngay khi nghĩ đến điều này, Dương Gian lập tức nhìn về phía ba người, với ý định xác nhận tình hình. Hắn không thể để cho thứ kia biến mất như vậy được, nếu không tý nữa không ai biết trong nay sẽ xảy ra chuyện gì đó động trời đâu.

"Đừng có xảy ra chuyện linh dị ở chỗ này. Số lượng đồ vật cổ quái ở trong này đã có quá nhiều rồi. Nếu còn thêm nữa, nói không chừng sẽ xuất hiện phản ứng dây chuyền."

Trong lòng hắn thầm cầu nguyện cho chuyện ngoài ý muốn đừng xảy ra khi nghĩ đến bức tượng gỗ, ảnh chân dung vặn vẹo, còn có thần đài không có tượng kia.

Bình Luận (0)
Comment