Cuối cùng hắn vẫn đưa tay qua, xốc mảnh vải kia lên một góc nho nhỏ.
Bên trong là một đứa bé?
Không.
Không phải, đó là một đưa bé bằng hình nộm. Dương Gian nhìn thấy rõ cách khớp nối trên cánh tay của con rối này, nên biết không phải là thân thể của người sống.
Con rối này không mặc quần áo, trần truồng nằm ở trong giỏ, đồng thời mắt của nó đang nhắm chặt, dường như đang ngủ.
Tuy nhiên, trên thân thể của con rối này chỗ xanh chỗ tím, giống như bộ dạng của quỷ anh mà lúc trước hắn gặp. Nhưng con rối này lại càng khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị hơn so với quỷ anh. Mặc dù nhìn qua thì thấy nó đang ngủ, nhưng bộ dạng của nó giống như có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.
"Đây là một món đồ linh dị."
Trong lòng Dương Gian khẽ run, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Thực ra mức độ nguy hại của vật phẩm linh dị không hề kém hơn so với lệ quỷ. Thậm chí nếu xét ở một phương diện nào đó nó còn kinh khủng hơn cả chuyện linh dị. Ví dụ như chuyện linh dị của quỷ họa.
Bản thân của quỷ họa là một món đồ linh dị, nhưng vì mất khống chế nên mới hình thành chuyện linh dị quỷ họa.
"Tạm thời đừng đụng đến nó."
Sau khi thõa mãn được lòng hiếu kỳ, Dương Gian cũng không tự tìm đường chết nữa. Hắn lập tức đắp tấm vải hoa xuống, không tiếp tục tìm hiểu xem con rối bên trong giỏ làm được cái gì nữa.
Cũng không hề có ý định muốn mang nó đi, chiếm làm của riêng.
Một khi để cho một món đồ linh dị không biết bị mất khống chế sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Dương Gian di dời tầm mắt, quan sát những chỗ khác.
Đó là một bức tranh treo trên tường.
Là một bức tranh sơn dầu.
Bên trong sơn dầu là một người đàn ông điển trai thời kỳ dân quốc. Người này mặc quân phục, giống như một vị quân phiệt trẻ tuổi, lại giống như một công tử quỷ tộc, có khí chất không tầm thường.
"Chỉ là một bức tranh bình thường, không có gì dị thường cả."
Dương Gian khẽ quan sát một chút, sau đó thu hồi ánh mắt.
Theo suy đoán của hắn, người trong bức tranh hẳn có quan hệ với chủ nhân của căn nhà này. Hoặc là vì chủ nhân của ngôi nhà này muốn hoài niệm và cúng tế một nhân vật quan trọng nào đó, cho nên mới cố ý treo tranh sơn dầu ở trong nhà. Với lại điều này có thể chứng minh, người đàn ông ở bên trong bức họa hẳn là đã chết.
Nói chính xác hơn thì đây chính là một bức di ảnh.
Đồng thời con rối quỷ dị kia cũng có chút giống với người trong bức tranh.
Tiếp tục đi sâu vào trong căn phòng 301.
Dương Gian quan sát cực kỳ cẩn thận, nên tốc độ di chuyển rất chậm. Đây cũng là vì hắn cẩn thận, sợ chạm phải cấm kỵ gì đó, để rồi gặp phải tập kích đáng sợ, cuối cùng là chết ở trong này một cách u mê đần độn.
Bên trong còn có hai căn phòng.
Một trái một phải.
Hẳn đây là hai căn phòng ngủ.
Lúc này cửa của cả hai căn phòng đều đang đóng chặt, khiến Dương Gian không thể nhìn thấy gì từ bên ngoài.
Khẽ chần chờ một chút, cuối cùng Dương Gian quyết định mở cánh cửa phòng bên phải.
Két!
Cánh cửa cũ kỹ bằng gỗ lập tức phát ra âm thanh.
Ở trong phòng vẫn là ánh sáng màu hoàng hôn từ ánh đèn. Dường như ánh đèn ở trong này luôn tồn tại, chưa bao giờ tắt vậy.
Dương Gian lập tức đi vào bên trong, hắn muốn điều tra rõ mọi chuyện.
Vừa bước vào trong phòng.
Sắc mặt Dương Gian liền thay đổi.
Hắn đã thấy gì?
Một bàn làm việc, phía trên lưu lại một ít vụn vải lẻ tẻ, cùng một số sợi tóc quỷ dị và một chiếc kim khâu. Thậm chí ở bên cạnh còn có một con búp bê vải chưa được hoàn thiện. Con búp bê vải này tạo cho Dương Gian một loại cảm giác quen thuộc. Nó giống như con búp bê mà hắn vừa giao lại cho Lý Dương lúc nãy vậy.
Không.
Không thể nói là giống như đúc, mà thứ này và búp bê thế mạng có lẽ là một. Những đường may quái dị, bộ dạng xiêu vẹo, đây chính là phong cách của búp bê thế mạng.
"Chẳng lẽ búp bê thế mạng được may ở chỗ này?"
Dương Gian đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.
Hắn vẫn cho rằng búp bê thế mạng là một sản phẩm từ phòng thí nghiệm. Mặc dù trước kia cũng từng có chút nghi ngờ, vì khả năng búp bê thế mạng được sản xuất từ dây chuyền là không lớn. Bởi vì nếu làm từ dây chuyền thì cách may vá không thể xấu tệ như vậy được. Với lại hình dạng của mỗi một con búp bê thế mạng đều không giống nhau.
Có một ít con chân hơi dài, có một số con lại bị lệch đầu hay tay hơi ngắn.
Hắn từng nghi ngờ, búp bê thế mạng là do một con lệ quỷ chế tạo. Nhưng sau đó hắn cũng đã bác bỏ điều này, bởi vì lệ quỷ sao có thể có được tư tưởng mà đi may búp bê thế mạng.
"Chủ nhân của căn phòng 301 là ai? Búp bê thế mạng thực sự được may ở chỗ này sao?"
Nhìn lấy bàn làm việc thô ráp kia, sắc mặt Dương Gian thay đổi liên tục. Càng nghĩ hắn lại càng có xúc động, muốn nhanh chóng biết rõ đáp án.
Cuối cùng.
Khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó tạm thời chôn giấu phần tò mò này ở trong lòng.
Nhưng Dương Gian có thể xác nhận được.
Tổng bộ chắc chắn đã lừa hắn chuyện gì đó.
Không, hẳn là bọn họ đã lừa gạt toàn bộ đội trưởng.
Tiếp tục quan sát những chỗ khác.
Ngoại trừ bàn làm việc mà hắn nghi ngờ là chỗ để may búp bê thế mạng ra, ở bên cạnh còn có một bức tượng một cô gái bằng gỗ. Tượng gỗ này không có khuôn mặt, nhưng thông qua đường cong và dáng người, hắn có thể biết đây là bức tượng một cô gái.
Bức tượng gỗ này không mặc quần áo.
Nhưng Dương Gian có cảm giác, trên bức tượng gỗ này hẳn phải có một bộ quần áo.
Một bộ quần áo bó sát vào bức tượng gỗ, ví dụ như… Một bộ sườn xám.
Nhưng hiện tại quần áo trên bức tượng không còn nữa.
Không biết là đã bị chủ nhân ngôi nhà lấy đi hay là bị mất rồi.
Ánh mắt Dương Gian chỉ dừng lại ở trên bức tượng gỗ này một chút, sau đó di dời tầm mắt, chú tâm đến những chỗ khác.
Kế đó hắn nhìn thấy một cái thần đài.
Đúng thế.
Không hề sai, thứ này chính là thứ mà những người mê tín thường xây dựng ở trong nhà. Nhưng bên trong thần đài lại trống rỗng, không tế bái gì hết. Xung quanh hai bên thần đài cũng không đặt bất cứ bức tượng thần nào. Không biết có phải là do lúc trước trên đây có đặt tượng nhưng sau đó nó đã rơi xuống đất và vỡ nát rồi hay không.