Lúc này Lý Dịch tỏ ra có chút do dự.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ ? Là đứng ở đây chờ Dương Gian đưa thư thành công hay là đi theo sau ?
Hắn ta rất ít khi do dự.
Nhưng hiện tại việc này có liên quan đến sinh tử của bản thân, nên hắn ta không thể không có chút chần chừ.
Dương Tiểu Hoa khẽ mân mê bờ môi, sau đó nói:
- Chúng ta hẳn nên đi theo hắn. Đừng quên chỗ này còn có lệ quỷ quanh quẩn. Với lại người tên Lý Dương kia chưa chắc đã ngăn cản con quỷ kia được lâu. Nếu lỡ bên phía Lý Dương nhịn không nổi, mà chúng ta lại không có cách nào tập hợp với Dương Gian, một khi bị con quỷ kia tìm ra được, chúng ta hẳn sẽ phải chết.
- Với lại, trước đó chúng ta cũng từng hứa hẹn với Dương Gian, nếu hiện tại chúng ta lỡ hẹn, Dương Gian có thể sẽ từ chối, không bảo vệ tính mạng cho chúng ta nữa thì sao?
Cô ta vẫn rất bình tĩnh, cố phân tích rõ tình hình.
Liễu Thanh Thanh nói:
- Cô nói có lý. Nếu đã vậy chúng ta sẽ đi theo sau. Dương Gian khá đặc biệt, hắn đã dám đi vào trong này chắc chắn hắn có nắm chắc bản thân có thể xử lý mọi chuyện bên trong. Hiện tại chúng ta không còn chưa đủ khả năng để đối chọi với lệ quỷ, chỉ có thể dựa hết vào hắn.
Người đưa thư tầng ba vẫn chưa đủ lực đê đối kháng với lệ quỷ.
Bọn họ chỉ có thể mưu lợi, tìm kiếm sơ hở và hoàn thành nhiệm vụ đưa thư.
- Vậy chúng ta thử liều một phen.
Sau khi nghe lời phân tích kia, Lý Dịch dứt khoát không thèm đếm xỉa đến những việc khác. Bởi vì đứng ở cửa cũng là một việc làm rất nguy hiểm.
Sau khi đưa ra được quyết định, hắn ta nhanh chóng xông vào trong phòng 301.
Dương Tiểu Hoa và Liễu Thanh Thanh cũng bám sát theo sau.
Ánh sáng từ ngọn đèn vàng ảm đạm bao phủ lấy đám người, nuốt hết thân hình của bọn họ vào trong.
Phòng 301 vẫn là bộn dạng của phòng 301 lúc trước, không có chút biến hóa nào. Thậm chí, một lúc sau, cửa phòng đột nhiên tự động đóng sầm lại.
Mọi thứ lập tức khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu.
Mà ở phía Lý Dương bên kia.
Giờ phút này, hắn ta đã đạt đến cực hạn. Không do dự nữa, hắn ta lập tức vứt con búp bê vải quỷ dị ra khỏi cửa sổ.
Vừa rơi xuống đất, con búp bê vải này lập tức nhảy dựng lên. Sau đó vắt chân lên cổ mà chạy. Vốn dĩ nó đang chạy về phía đám người Dương Gian vừa rời đi, nhưng dường như nó cảm giác được điều gì đó. Nó đột nhiên xoay một vòng tại chỗ, rồi nhanh chóng chạy về phương hướng ngược lại.
Đống khói đen bao phủ ở bên ngoài cửa phòng nhanh chóng tản đi, sau đó di động tiến về phía con búp bê vải.
- Khụ khụ.
Lý Dương đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Sắc mặt của hắn ta có chút khó coi, vô lực nhìn con búp bê vải đang dần chạy ra xa.
"Xem như mình đã thuận lợi sống sót. Tiếp theo chỉ cần chờ tin tức từ phía đội trưởng thôi."
Nhưng ngay khi tâm tình của hắn ta vừa mới buông lỏng.
Ở trong đống khói đặc của phòng khác đột ngột vang lên một giọng nói:
- Là tôi, Lý Nhạc Bình đây, cậu là Dương Gian hay là Lý Dương?
Trong lòng Lý Dương run bần bật, sau lưng lt đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lý Nhạc Bình?
Ht khẽ đưa mắt nhìn vào trong góc của căn phòng.
Ở chỗ đó đang có một cỗ thây khô vặn vẹo đến biến dạng.
Trên chiếc áo mà cỗ thây khô kia đang mặc cũng tên là: Lý Nhạc Bình.
…
Mãnh quỷ khu.
Phòng 301, tiểu khu Minh Nguyệt.
Đây dường như là căn phòng duy nhất còn có thể sáng đèn ở trong khu vực bị phong tỏa này. Nhưng từ bên ngoài không thể nào nhìn thấy được là căn phòng này đang sáng đèn. Từ bên ngoài nhìn vào, căn phòng này cũng giống như những căn phòng khác, không có bất cứ sự thay đổi nào.
Chỉ khi Dương Gian cưỡng ép đá văng cánh cửa thì ánh đèn bên trong phòng mới chiếu rọi ra bên ngoài.
Nhưng lúc này.
Cửa căn phòng 301 lần nữa được đóng lại. Khu vực tầng này lại khôi phục lại bộ dạng đen sì sì như trước.
Hiện tại Dương Gian đang ở trong phòng khách của căn phòng 301.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn mờ nhạt, kìm nén.
Không gian trong phòng khách không lớn, trông khá cũ kỹ, khiến cho người ta có một loại cảm giác của năm tháng. Thế nhưng mọi thứ bên trong được sắp xếp một cách gọn gàng, ngăn nắp, giống như có người đang ở trong này vậy.
Dương Gian khẽ sờ sờ những chiếc bàn ghế cũ kỹ ở bên cạnh.
Phía trên không hề bám bụi bẩn, mà cực kỳ sạch sẽ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
"Loại sạch sẽ này có chút không bình thường. Cho dù có người dọn dẹp thường xuyên đi nữa, nó cũng không thể nào sạch đến mức độ này. Bộ dạng này giống như nó đang duy trì một thời khắc nào đó trong quá khứ vậy. Chẳng lẽ căn phòng này cũng là quỷ vực?"
Xuất hiện quỷ vực ở bên trong quỷ vực cũng không phải là chuyện gì đó quá khó hiểu.
Sau đó.
Ánh mắt hắn bị thu hút bởi một vài món đồ trên bàn gỗ.
Mấy chiếc bát đĩa nằm trên đó có hoa văn tương đối quen thuộc, dường như hắn đã thấy chúng ở đâu rồi.
Đúng rồi.
Dương Gian lập tức nhớ tới, lức trước hắn từng thực hiện giao dịch với tủ quỷ về một chén cơm chiên trứng.
Hoa văn trên dĩa cơm kia cũng giống với mấy chiếc dĩa này. Trước kia hắn cũng từng cho Giang Diễm đi điều tra qua về nó và đã biết được những thứ này đều là đồ sứ thời dân quốc, không tính là đồ cổ, chỉ coi như hơi có chút năm tháng mà thôi.
"Lại có liên lụy đến cái này, chẳng lẽ căn phòng này và tủ quỷ có mối liên quan nào đó?"
Dương Gian khẽ nhíu mày.
Nhìn lấy mặt bàn kia, nó cũng được sơn màu đỏ đậm, giống với phong cách sơn của tủ quỷ.
Nếu hai bên thực sự có dính líu, như vậy tủ quỷ, căn phòng 301, bưu điện quỷ, đều có liên quan đến nhau…Những chuyện linh dị này đường như có một mối liên hệ vô hình nào đó. Chỉ những người trải qua những chuyện linh dị này mới phát hiện ra chút manh mối về mối liên hệ này.
Trong giới ngự quỷ nhân, có thể nói Dương Gian là người có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, nên không khó hiểu khi hắn phát hiện ra điều này, còn ngự quỷ nhân bình thường thì không.
"Thứ đựng bên trong giỏ đồ ăn kia là gì?"
Dương Gian bất chợt nhìn thấy một chiếc giỏ đựng thức ăn khá cũ kỹ nằm trong góc trên bàn. Cái giỏ này là thứ thường thấy ở nông thông trước kia. Tuy nhiên, hiện tại chiếc giỏ này vẫn còn rất hoàn hảo, tay cầm bóng loáng do được sử dụng nhiều tạo thành.